“Đi thôi đi thôi, có cái gì không thích hợp!”
Phương Di trực tiếp lôi Trần Lạc Thần từ trong phòng đi ra.
Trần Lạc Thần cũng tò mò, Phương Di tìm anh rốt cuộc là có chuyện gì?
Đợi sau khi đi vào.
Phương Di làm ra động tác suýt một tiếng với Trần Lạc Thần.
“Phương Di, em trở về rồi à?”
Vào lúc này, trong phòng vệ sinh vang lên giọng nói của Phương Kiển Niếp.
Sau đó Phương Kiển Niếp đẩy cửa phòng vệ sinh ra đi.
Khoảnh khắc tiếp theo, Trần Lạc Thần nhìn tới sững người rồi.
Nhìn thấy Phương Kiển Niếp với mái tóc dài màu đen tuyệt đẹp, lúc này trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ ở trên.
Đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra ngoài.
Cô ta rõ ràng là vừa tắm xong, đang vừa dùng khăn bông lau tóc, vừa nói chuyện với Phương Di.
“Á!”. Được copy tại TRU Mtruyen. net
Mà khi nhìn thấy Trần Lạc Thần vậy mà đứng ở trong phòng, đang nhìn chằm chằm mình.
Phương Kiển Niếp đỏ ửng mặt, vội vàng trốn lại vào phòng vệ sinh.
Phải, từ bé đến lớn, Phương Kiển Niếp chưa từng đứng ở trước mặt một người đàn ông như này.
Trên thực tế, đối với loại tình cảm lưu luyến đó, hoặc ám muội, Phương Kiển Niếp luôn cảm thấy là một thứ như có như không.
Bởi vì cô ta không có tiếp xúc được với bao nhiêu đàn ông cả.
Lúc này giống như chú nai mất đi linh hồn, trốn ở trong nhà vệ sinh, trái tim đập thình thịch không ngừng.
“Phương Di, em sao lại dẫn cậu ta đến phòng của chị rồi!”
Trong phòng vệ sinh truyền ra giọng nói tức tối của Phương Kiển Niếp.
“Ha ha ha! Đương nhiên, nếu không Trần Lạc Thần làm sao sẽ giúp chúng ta!”
Tuy cảnh tượng này, hiệu quả so với trong dự liệu của cô ta kém hơn một chút, nhưng cũng tạm được rồi!
Dựa theo kịch bản Phương Di nghĩ, Trần Lạc Thần nên vừa hay đụng phải cảnh Phương Kiển Niếp tắm mới đúng.
Mà tuy biết Phương Di có lúc làm việc không dùng não, nhưng Phương Kiển Niếp thế nào cũng không ngờ, Phương Di chơi loại trò đùa này.
“He he không nháo nữa, Trần Lạc Thần, gọi cậu tới, chúng tôi là thật sự có chuyện cầu cậu giúp đỡ, bạn học của hai lớp chúng ta, trước mắt cũng chỉ có cậu có thực lực có thể giúp được chúng tôi!”
Phương Di nói.
Lúc này, Phương Kiển Niếp đã thay một chiếc váy dài, từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Sau khi hằn học trừng mắt với Phương Di, lại có hơi u oán nhìn Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần cũng khá ngại ngùng.
Sờ sờ mũi: “Có chuyện gì?”
“Thật ra cũng đơn giản, chúng tôi định bảo cậu tìm đồ thay cho chúng tôi!”
Phương Di nói tiếp: “Đối với cậu mà nói, chắc không khó, hơn nữa, vừa rồi cậu nhìn thấy cái gì đừng tưởng tôi không biết, nếu như cậu có thể giúp được mà cậu không giúp chúng tôi, cậu đáng mặt đàn ông với Kiển Niếp không!”
“Phương Di, em nói linh tinh cái gì thế!”
Phương Kiển Niếp cạn lời nói.
Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng.
Nói thật, Trần Lạc Thần thật sự định giúp hai chị em này.
Đây chính là cơ hội tốt nhất tiếp cận hai cô gái này, hơn nữa, người hầu của Phương Mộng Hân đó, bây giờ có khả năng ở trong tay của bọn họ.
Cơ hội này, Trần Lạc Thần có hơi không cầm lòng được!
Lúc này hỏi: “Cậu nói đi, tìm thứ gì?”
“Ừm, ngày mai tôi nhớ bạn học của chúng ta đều sẽ tới du lịch, như thế này đi, cậu dẫn theo mấy người đáng tin, sau đó cùng chúng tôi đi tới một nơi là được rồi! Chỉ đơn giản như vậy! Đương nhiên, là cậu ra mặt đi tìm!”
Phương Di nói.
Trần Lạc Thần khựng ra, sợ rằng muốn biết thứ gì, là không thể.
Đợi khi anh thật sự có thể tìm được xem thử rồi nói tiếp.
Liền gật đầu: “Được!”
Đợi sau khi Trần Lạc Thần rời khỏi.
Phương Kiển Niếp nheo lỗ tai của Phương Di: “Em em em, em thật sự là khiến chị tức chết rồi, con nhóc này! Vừa rồi, chị may mắn đã mặc áo ngủ ở trên, nếu như không mặc, em!”
Phương Kiển Niếp nghĩ lại thì vẫn sợ hãi một trận, lúc này hận chết Phương Di rồi.
“Được rồi được rồi, giờ không phải sự việc đã hoàn thành rồi sao, em đoán quả nhiên không sai, Trần Lạc Thần quả nhiên thích chị, chị không biết, ánh mắt mà cậu ta vừa rồi nhìn chị khoái cỡ nào đâu!”
“Em còn nói, chị đánh chết em!”
...
Lúc này, một nơi trong trang viên.
Liên tiếp bốn năm chiếc xe sang đi vào trong trang viên.
Sau đó người từ trên xe bước xuống, đồng loạt đi vào trong biệt thự.
“Cậu Dương, nhân thủ đã tới đủ rồi!”
Một người dáng vẻ như quản gia, dẫn đám người này đi vào.
“Chào cậu Dương, bây giờ có thể nói cho chúng tôi biết, mục đích lần này để cậu Long gọi chúng tôi tới là gì?”
Người nói chuyện là một người nước ngoài, chỉ có điều ánh mắt của anh ta rất lạnh lùng, không có chút tình cảm nào, rất lãnh khốc.
“Ha ha, đương nhiên, chắc Thiếu Vân cũng nói với các anh rồi, sau khi các anh tới, tất cả mọi hành động đều nghe theo sự chỉ huy của tôi, tôi cũng nói thẳng, lần này gọi các anh tới, là muốn để các anh giúp tôi bắt cóc một người!”
Cậu Dương chính là Tư Đồ Dương.
Lúc này anh ta mặt mày không cam tâm, có chút tức giận nói.
Quản gia tự nhiên đưa bức hình cho người cầm đầu đó.
“Một cô gái mà thôi, cậu Dương, cậu làm to như vậy sao?”
Thanh niên cầm đầu khinh thường để bức hình sang một bên.
“Anh đừng qua quýt như vậy, cô gái này, là người đến mười mấy người đàn ông có sức khỏe bình thường cũng không thể tiến sát người được đâu!”
Tư Đồ Dương nói: “Hơn nữa, vì để an toàn, các anh nên dùng những thủ đoạn thông minh khác, đương nhiên, các anh chỉ phụ trách đưa cô ấy đến địa điểm được chỉ định, còn lại, tôi đến làm là được!”
Mấy sát thủ đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu.
“Bác Phúc, sắp xếp chỗ ở trước cho bọn họ!”
“Vâng, cậu Dương!”
Sau khi đám người này đi rồi, một chỗ tối của căn phòng, một ông lão với nửa mặt trắng nửa mặt đen tay vào nhau đi ra.
“Chú cửu, chú bảo tôi phí công tìm mấy mặt hàng như này, liệu có phải là nhiều thừa thãi rồi không, cô nàng Phương Kiển Niếp đó tuy lợi hại, nhưng tôi muốn đối phó cô ta, vẫn là dễ như tay bàn tay.”
Tư Đồ Dương tức tối nói.
“Phương Kiển Niếp tự nhiên không cần quá tốn sức, nhưng chuyện này nếu để nhà họ Phương biết, vậy thì sẽ bất lợi lớn đối với nhà họ Tư Đồ, vì thế, cậu tìm người khác làm thay chuyện này, là ổn thỏa nhất rồi!”
Ông lão đó nói.
“Nói cũng đúng, cũng không biết nhà họ Phương bây giờ đang làm cái quỷ gì, Phương Kiển Niếp không phải là luôn bị cấm túc sao, bây giờ vậy mà để cô ta đến huyện Hồng hoạt động, thủ hạ của tôi nghe nói là bọn họ là tới tìm thứ gì đó, không biết muốn tìm cái gì!”
Tư Đồ Dương nói: “Nhưng ba tôi bảo chúng ta điều tra rõ, ha ha, Phương Kiển Niếp, em trước giờ không phải không để tôi vào trong mắt sao, cũng đừng trách tôi nhẫn tâm, lần này, tôi phải biến em thành người phụ nữ của tôi!”
Nghĩ đến hôm đó, Phương Kiển Niếp tát anh ta một cái ở trước mặt mọi người.
Loại cảm giác nhục nhã đó luôn bám dính lấy người.
Mà bây giờ bắt cóc Phương Kiển Niếp, không những có thể tạo ra chút hỗn loạn cho nhà họ Phương, Tư Đồ Dương bất luận là từ nội bộ của nhà họ Phương, hay là từ trên người Phương Di hào sảng đó, đều có thể tìm được điểm đột phá.
Chính là nhất cử lưỡng tiện.
Chú Cửu nói đúng, để Long Thiếu Vân của Yến Kinh giúp như này, anh ta tự nhiên có thể nấp ở đằng sau, sau đó ứng biến.
Long Thiếu Vân với Tư Đồ Dương, sớm đã quen biết nhau rồi.
Dù sao hai người đều tính là cậu chủ tiếng tăm lừng lẫy của mỗi vùng, tự nhiên có rất nhiều điểm chung, chuyện giống như này, trước đây cũng không ít lần từng làm.
Mà lúc này, ngoài cửa lại có một chiếc xe sang tới.
Tư Đồ Dương nhìn ra bên ngoài, mỉm cười nhàn nhạt: “Là Long Thiếu Vân đến rồi!”
“Anh Dương, lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ?”
Rất nhanh, Long Thiếu Vân hai tay đút túi quần đi vào.