"Giáo... giáo sư Thẩm?"
Tô Lệ Hàm nhẹ giọng kêu lên.
"Hả? Lệ Hàm, sao vậy?"
Giáo sư Thẩm cười nói.
"Trên cổ ông, hình như xuất hiên một cái hoa văn?"
Nếu như vào tình huống khác, Tô Lệ Hàm nhất định sẽ cho rằng đây là vệt đổ sau khi gãi ngứa để lại.
Nhưng kỳ quái là, vết đỏ ửng này vừa hay khiến Tô Lệ Hàm cảm thấy quen mắt.
Cho nên theo bản năng nói ra.
"Hoa văn? Lệ Hàm, cô đang nói gì vậy?"
Giáo sư Thẩm cười khổ nói.
Tô Lệ Hàm lập tức càng chắc chắn, hoa văn này chính là hình mặt trời nhỏ ở mặt dây truyền trong túi xách kia.
"Thật đấy giáo sư Thẩm, nó giống hệt như mặt dây chuyền kia!"
Tô Lệ Hàm lập tức cảm thấy sợ hãi.
Đám người ở đây cũng quay ra nhìn nhau.
Vội vàng móc trong túi mặt dây chuyền giống như vậy ra.
"Hả? Thì ra mọi người cũng có à?"
Tô Mông Mông nói.
"Hả?"
Còn sắc mặt của giáo sư Thẩm thì lập tức thay đổi, cướp đi sợi dây truyền trong tay Tô Lệ Hàm, lại nhìn một chút những sợi dây truyền trong tay mọi người.
Sắc mặt lại càng trở nên trắng bệch.
"Lệ Hàm, ký hiệu phía sau cổ tôi giống hệt cái này sao?"
Giáo sư Thẩm giống như là trải qua chuyện gì kinh khủng lắm, vội vàng hỏi.
Tô Lệ Hàm cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ gật đầu.
"Mẹ ơi, tôi còn tưởng đây là tiêu chí dành cho thành viên quan trọng chứ, không ngờ tất cả mọi người đều có à?"
"Giáo sư Thẩm, cái thứ này rốt cuộc là gì? Hôm qua có người gửi nó qua bưu điện cho tôi!"
Mọi người thấy sắc măt giáo sư Thẩm sai sai thì cũng có chút run rẩy.
Dù sao cũng hơn nửa đêm rồi, đang lênh đênh trên biển, mặc dù có nhiều người nhưng bầu không khí cũng rất quỷ dị.
"Nó lại xuất hiện rồi, mục tiêu lần này là chúng ta!"
Tay giáo sư Thẩm run lên, nói.
"Giáo sư Thẩm có ý gì vậy?"
Tô Lệ Hàm liền hỏi.
"Tôi... do tôi không tốt, tôi hại mọi người, tôi hại mọi người rồi!"
Giáo sư Thẩm bỏ kính mắt xuống, cảm xúc bỗng nhiên bị mất khống chế.
"Đây là dấu hiệu của Thái Dương Minh, còn gọi là hiệp ước chết, bốn mươi năm trước có xuất hiện qua một lần, hai mươi năm trước cũng xuất hiện một lần, không ngờ lần này lại xuất hiện, phàm là những người nhận được dấu hiệu này sẽ mất tích một cách ly kỳ trong vòng ba ngày!"
Sắc mặt giáo sư Thẩm cực kỳ khó coi.
"Tôi âm thầm điều tra mấy chục năm nhưng không có đầu mối.
Giáo sư Thẩm vừa nói vậy.
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
Dù sao giáo sư Thẩm rất ít khi nói đùa, với cả kiến thức cũng rộng rãi.
Cho dù nói chuyện có chút huyền ảo khó giải thích, nhưng mà vẻ mặt của giáo sư Thẩm rất nghiêm túc.
"Nhanh, lập tức quay đầu, đừng tra nữa, chúng ta trở về!"
Giáo sư Thẩm đứng dậy.
Vội vàng dặn dò kẻ dưới.
Nhưng không bao lâu sau, người kia vội vã chạy về.
"Giáo... giáo sư Thẩm, không xong! Không xong rồi!"
"Sao vậy?"
"Ông mau ra xem, phía... phía trước thuyền..."
Người kia chạy như bay tới.
Giáo sư Thẩm lập tức dẫn theo một đám sinh viên chạy ra ngoài, đi thẳng tới boong tàu.
Tô Lệ Hàm và Tô Mông Mông dựa sát vào nhau, cũng đi theo.
Đến lúc chạy ra, giáo sư Thẩm và các học sinh nhìn thấy đều giật mình.
Nhìn kỹ lại, Tô Mông Mông còn bị dọa đến hét ầm lên.
Thì ra ngay phía trước thuyền.
Xuất hiện một xoáy nước khổng lồ, giống như miệng lớn của một con quái thú, sâu thẳm, tối om, có thể nuốt chửng tất cả.
Mặc dù thuyền liều mạng chạy về.
Nhưng vẫn không trốn khỏi lực hấp dẫn của xoáy nước này.
"Nhanh! Về buồng nhỏ trên tàu!"
Giáo sư Thẩm rống to.
Ầm!
Trong chốc lát, sóng biển mạnh mẽ dậy lên, dường như có thể che khuất bầu trời, bọt nước lập tức đập vào phía boong tàu.
Âm thanh sóng biển cuồn cuộn giống như sấm sét dội tới.
Uy lực này không biết còn mạnh hơn sóng thần bao nhiều lần.
Nuốt chửng tiếng la hét hoảng sợ của đám người.
Ầm ầm ầm!
Tiếng thét chói tai, tiếng biển gầm trộn lẫn vào nhau.
Bằng mắt trần có thể thấy được tốc độ của tàu chở khách đang nhanh chóng chui vào vùng nước xoáy.
Bầu trời đêm đen kịt, mặt biển lại càng sâu thẳm hơn.
Lúc mọi thức đều bình tĩnh lại.
Một con quái vật khổng lổ từ từ bơi trong mặt biển, loáng thoáng lóe lên một ký hiệu kỳ quái. Ký hiệu đó có hơi giống như mặt trời đang bốc cháy...
Ngày hôm sau.
"Cậu Trần còn thức không?"
Trên hòn đảo mà Trần Bạch Lan bao trọn, bác Phúc vội vàng cầm mấy phần tư liệu đi tới cửa phòng của Trần Lạc Thần.
"Dậy rồi, hôm nay tâm trạng cậu Trần rất tốt, đã dặn dò người đi chuẩn bị thuyền ra biển du ngoạn.
Cô giúp việc cung kính nói.
Lúc này, cửa mở ra.
Trần Lạc Thần vừa hay từ trong phòng đi ra: "Bác Phúc, sớm vậy, hôm nay tôi chuẩn bị đi biển chơi một vòng, xem có thể đuổi kịp Lệ Hàm hay không, ngay mai chúng ta về Nam Dương nhỉ, vừa hay, nếu bác không có việc gì thì chúng ta cùng nhau đi."
Hôm qua Trần Lạc Thần không liên hệ cho Tô Lệ Hàm.
Cảm thấy Tô Mộc Hàm đi sưu tầm tài liệu tham khảo cho nên sẽ không đi quá xa.
Đúng lúc mình đuổi kịp rồi giải thích với cô ấy một phen.
"Không đi được rồi cậu Trần!"
Sắc mặt bác Phúc lúc này trở nên khó coi, nói.
"Sao vậy?"
"Tối qua, tàu chở khách số hai ở Nam Dương xảy ra chuyện, bây giờ đang phong tỏa để tìm kiếm."
"Tàu chở khách số hai?"
Trần Lạc Thần khẽ giật mình.
"Chính là chiếc mà Tô Lệ Hàm đã lên, hình như tối qua gặp phải sóng thần, thuyền chìm rồi!"
Cuối cùng, bác Phúc mệt mỏi nói.
"Cái gì!"
Trần Lạc Thần khiếp sợ như bị sét đánh.
Trong lòng đột nhiên thấy nhói một cái.
"Vậy bọn họ thì sao?"
Trần Lạc Thần vội vàng hỏi.
"Vẫn còn đang tìm kiếm, đến nay vẫn chưa thấy được tung tích chiếc thuyền đắm.
"Không được, tôi phải tự mình đi tìm!"
Trần Lạc Thần nói xong thì lập tức chạy ra ngoài.
Bác Phúc bất đắc dĩ lắc đầu.
Lập tức lấy điện thoại ra bấm một dãy số: "Khởi động trợ giúp đặc cấp của gia tộc trên biển ngay, đúng vậy, chính là cái mà rạng sáng tôi nói cho các người biết, điều động toàn bộ!" Điều động toàn bộ!"
Bác Phúc nói xong, cũng đi theo.
Bác Phúc cũng coi như nhìn Trần Lạc Thần từ nhỏ tới lớn.
Ông hiểu rõ tính cách của Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần trọng tình nghĩa, trước đó đối tốt với Dương Ngọc, còn bây giờ là Tô Lệ Hàm.
Với cả trong tình huống Tô Lệ Hàm xảy ra chuyện như vậy, cậu Trần không bị suy sụp cũng là tốt rồi.
Cũng do lo lắng Trần Lạc Thần xúc động quá gây ra chuyện, bởi vậy bác Phúc biết được chuyện này thì liền phái lực lượng gia tộc ra.
Nhưng mà, tìm kiếm từ sáng tới tối, Trần Lạc Thần vẫn luôn ở trên thuyền, gần như muốn lật tung toàn bộ mặt biển ở Nam Dương rồi.
Nhưng mà cho dù tìm thế nào cũng không lấy được chút tung tích nào.
Chạng vạng tối, một lượng lớn thuyền đi tìm kiếm vẫn ở bên ngoài.
Trần Lạc Thần ngơ ngác ngồi trên bến cảng, không khỏi đau thương.
"Đều tại anh không tốt, lúc trước để em đến cảng đảo làm gì chứ, nếu như không đến thì sẽ chẳng có chuyện gì cả.
"Nếu như hôm qua mình không thất hẹn, thì sẽ mất đi cơ hội gặp mặt cô ấy lần cuối!"
Trần Lạc Thần chìm sâu vào áy náy và tự trách.
Tường Vi và Phương Mộng Hân cầm cơm tới bên cạnh Trần Lạc Thần.
Thấy Trần Lạc Thần đã không ăn gì một ngày trời, Tường Vi cũng đau lòng vô cùng.
"Đồ xấu xa kia làm gì vậy, cút xa một chút!"
Ngay khi Tường Vi tới khuyên Trần Lạc Thần ăn cơm.
Bên cạnh vang lên một trận ầm ĩ.
Ngay sau đó có một vệ sĩ áo đen chạy tới trước mặt Trần Lạc Thần.
"Cậu Trần, có một cô gái nhất định đòi tới gặp câu, nói là bạn học của cô Lệ Hàm..."