Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Trần Lạc Thần

“Đúng rồi, Trần Lạc Thần, cậu đến đây rồi ở chỗ nào thế? Định ở chơi bao lâu, hôm nay để Tiểu Bối đi dạo với cậu, ngày mai mợ đích thân đưa cậu ra sân bay, cậu đừng khách sáo!”

Trên đường đi, Quách Thái Phượng vừa lái xe vừa nhìn Trần Lạc Thần đang yên lặng ngồi ở hàng ghế sau nói.

Đặc biệt là Trần Lạc Thần kéo một cái vali lớn đến, làm trong lòng Quách Thái Phượng hơi căng thẳng.

Lập tức ra vẻ nhiệt tình nói.

Ý tứ là bảo Trần Lạc Thần ngày mai đi ngay.

“Hả? Mợ, con cũng chưa nói muốn về ngay mà, có lẽ sẽ ở lại Thủ đô một khoảng thời gian, khoảng thời gian này phải làm phiền mợ rồi!”

Trần Lạc Thần cười khổ nói.

Cuộc sống không phải là thế sao, nghèo ở chợ đông không người hỏi, giàu nơi núi thẳm có khách tìm, chỉ cần nghèo, đi đến nhà ai cũng bị sợ hãi.

Sắc mặt Quách Thái Phượng vô cùng khó coi, cũng không nói gì.

“Hì hì, anh họ, anh cứ yên tâm ở lại đây đi, mấy hôm nữa là sinh nhật của bà nội, nếu anh có thể đến chúc mừng sinh nhật bà, em nghĩ chắc bà sẽ vui lắm!”

Dương Tiểu Bối lại vô cùng thân thiết với Trần Lạc Thần.

Trước khi đến, mẹ cũng đã nói với anh, bởi vì những nguyên nhân đó, mấy năm nay cho dù thường xuyên giúp đỡ Tiểu Bối nhưng mẹ cũng không để lộ thân phận thật sự của bà cho Tiểu Bối biết.

Cho nên Tiểu Bối không biết gì cả.

Nhưng Trần Lạc Thần nghĩ thầm, như thế cũng tốt.

“Hừ, gặp cậu ta, gặp cậu ta đừng làm bà nội của con tức chết là được!”

Quách Thái Phượng lạnh lùng nói.

“Mẹ, sao mẹ lại nói thế chứ, tuy bà nội không thân thiết với cô và dượng, nhưng lúc trước không phải cũng hỏi thăm chuyện của anh chị họ hay sao!”

Dương Tiểu Bối nhìn mẹ giải thích.

“Haizz! Trần Lạc Thần, mợ cũng biết lần này con đến thăm bà cụ là để làm gì, sống không nổi nữa đúng không, muốn về nhà họ Dương chia chát chút lợi lộc chứ gì? Ha ha, mợ khuyên cậu vứt bỏ suy nghĩ này sớm đi thôi, đến cả nhà bọn họ còn chẳng chia chác được bao nhiêu, miễn bàn đến mấy cậu!”

Rõ ràng, quan điểm suy nghĩ của Quách Thái Phượng khác hẳn với những người bình thường.

Nhưng Trần Lạc Thần cũng không giải thích quá nhiều, chỉ cười khổ lắc đầu, sau đó bắt đầu hỏi thăm tình hình dạo gần đây của cô.

Dù sao cũng là anh em họ, gặp mặt trò chuyện rồi tự nhiên thân thiết thôi.

Bây giờ tuy nhà họ Dương là một trong ba gia tộc lớn nhất ở Thủ đô.

Nhưng cũng có rất nhiều bà con.

Hơn nữa bà cụ nhà họ Dương lại là một người cổ hủ, cho nên khá nghiêm khắc trong vấn đề con cái, chỉ cần được bà thích, có thể lập công cho gia tộc, đều sẽ được một lượng lớn tài nguyên ủng hộ.

Nhưng nếu giống như hai mẹ con Dương Tiểu Bối, cậu năm thành người thực vật, bây giờ vẫn còn đang hôn mê, cho nên địa vị trong gia tộc cực kỳ thấp, gần như thấp đến mức không thể nhìn thấy.

Chỉ sắp xếp cho Quách Thái Phượng một công việc vô cùng bình thường trong gia tộc.

Đương nhiên nhà của gia đình Tiểu Bối ở cũng không khang trang gì.

Là một khu chung cư vô cùng bình thường.

Trần Lạc Thần cũng cảm nhận được, mẹ nói tình hình ở nhà họ Dương rất phức tạp, nước rất sâu, lúc đầu Trần Lạc Thần cũng không để ý lắm, bây giờ xem ra cũng đã hiểu.

“Tiểu Bối, con đợi đó, mẹ có chuyện muốn nói với con!”

Về đến nhà, Tiểu Bối nói muốn đi mua đồ ăn, Quách Thái Phượng gọi cô lại, không biết hai mẹ con đi ra ngoài nói gì.

Mà Trần Lạc Thần, vừa vào nhà đầu tiên là đi thăm cậu năm đã thành người thực vật.

Mẹ cũng rất tiếc nuối về chuyện của cậu năm, lực lượng chữa bệnh của gia tộc đã rất mạnh nhưng vẫn không thể giúp cậu năm khỏe lại thành người bình thường.

Đến phiên Trần Lạc Thần đương nhiên cũng là có lòng nhưng sức không đủ.

Không biết bác Tần có cách nào không, bây giờ ông già này lại đi đến đâu rồi?

Tiểu Bối đi mua thức ăn, nếu bảo Trần Lạc Thần ở riêng một mình với Quách Thái Phượng hay lải nhải, anh cũng không muốn lắm.

Dù sao từ nãy đến giờ, Trần Lạc Thần vẫn chưa nghe được câu nói nào lọt tai từ trong miệng mợ cẩ.

Cho nên cũng nói đi xuống đi dạo, tìm cớ đi ra ngoài.

Vừa khéo, khi vừa xuống lầu, điện thoại Trần Lạc Thần vang lên.

Là một số lạ gọi đến.

“Chào cậu chủ, tôi là Hầu Bình, người phụ trách khu vực Thủ đô của gia tộc, cậu đã đến Thủ đô, không biết tôi có thể giúp gì cho cậu hay không?”

Sản nghiệp của nhà họ Trần chia làm rất nhiều khu vực ở nước H.

Giống như khu Giang Nam, khu Tây Nam lúc trước, còn có khu Thủ đô của hiện tại, vân vân.

Bây giờ Trần Lạc Thần đã nắm giữa toàn bộ sản nghiệp của gia tộc ở nước H.

Những người này đương nhiên hoàn toàn nghe theo lệnh của Trần Lạc Thần.

“Tạm thời thì chưa có việc gì, chờ đến khi cần, tôi sẽ gọi cho ông sau!”

Trần Lạc Thần nói.

“Vâng, cậu chủ!”

“Đúng rồi, ông mua cho tôi một chiếc xe đi!”

Trần Lạc Thần nhớ lại lúc mới đến, gia đình Tiểu Bối chỉ có một chiếc Passat, Tiểu Bối cũng biết lái xe, nhưng bình thường khi đi làm hay đi ra ngoài, Tiểu Bối cũng chỉ lái xe điện như khi đi mua thức ăn lúc nãy.

Vừa lúc anh đến, mua cho Tiểu Bối một chiếc xe khác.

Lập tức nói với Hầu Bình.

“Vâng cậu chủ, cậu muốn xe nào? Xe Phantom cũng không sang trọng lắm, tôi sẽ lập tức đặt riêng một khoảng xe mới nhất cho cậu!”

Hầu Bình vội vàng nói.

“Không cần phiền phúc như thế, ông mua giúp tôi chiếc BMW 7 là được!”

“Hả?” Hầu Bình sửng sốt.

Sau đó Trần Lạc Thầnt chỉ nói địa chỉ cho ông rồi không nói gì nữa, cúp điện thoại.

Anh không có quá nhiều nhu cầu về xe cộ.

Trần Lạc Thần xoay người chuẩn bị lên lầu, cũng không thể ở bên ngoài mãi.

Kết quả vừa mới xoay người lại, đã nhìn thấy Quách Thái Phượng cầm điện thoại vội vã chạy từ trên lầu xuống.

“Mợ, mợ đi đâu đó?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“Hừ, cũng không biết mắc nợ ai, đúng là xui tám đời mà, còn làm gì nữa, lúc Tiểu Bối đi mua đồ ăn về không cẩn thận cọ xước xe của người ta, thật là, đến đây làm gì chứ!”

Sắc mặt Quách Thái Phượng rất tệ nhìn Trần Lạc Thần.

Rõ ràng là đang tức giận mắng Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần nghe thế, cũng chạy ra khỏi khu chung cư cùng bà.

“Mọi người đến đây xem đi, cô gái này cọ trầy xe của tôi, còn muốn chơi xấu!”

Người nói chuyện là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, giống như một cặp vợ chồng trẻ.

Lúc này đang cười lạnh nhìn Dương Tiểu Bối.

“Tôi không có chơi xấu! Tôi không có đụng trúng, tôi đã dừng xe rồi, là vợ của anh lái xe tông lên!”

Dương Tiểu Bối sốt ruột nói.

Chuyện là thế này, Tiểu Bối nghĩ anh họ đến, nhất định phải nấu một bữa thịnh soạn.

Mua đồ ăn xong vội vàng chạy nhanh về nhà, nhưng người đàn ông này vừa mới mua xe mới, vợ của anh ta mới tập lái xe, lúc lái trên đường, vợ của anh ta quá căng thẳng nên tông về phía Dương Tiểu Bối, làm Dương Tiểu Bối bị ngã xe.

Kết quả còn đổ thừa ngược lại cho Tiểu Bối.

Nên đã diễn ra cảnh thế này.

“Làm sao thế, sao thế?”

Vào lúc này, Quách Thái Phượng và Trần Lạc Thần chạy đến.

Quách Thái Phượng vội hỏi.

Sau đó Dương Tiểu Bối kể lại đầu đuôi mọi chuyện.

“Ha ha, chạy xe điện còn chạy lung tung làm gì, thật là!”

Lúc này người phụ nữ kia ôm vai cười lạnh nói.

Rõ ràng, chiếc xe cô ta là BMW 5, trông có vẻ như cô ta đang rất tự cao.

“Rốt cuộc là ai đụng ai, chúng ta cứ đến khu quản lý trích xuất camera theo dõi là được!”

Quách Thái Phượng nói.

“Được thôi, vậy trích xuất camera theo dõi đi, chồng à, anh đi theo bọn họ coi video theo dõi, em gọi điện thoại cho anh Bảo!”

Người phụ nữ lạnh lùng nói.

“Anh Bảo? Anh Bảo nào?”

Mà Quách Thái Phượng nghe thế, lại ngẩn ra...
Nhấn Mở Bình Luận