“Bà ngoại hiểu lầm rồi, cháu không có ý đồ muốn lấy tài sản của nhà họ Dương!”
Trần Lạc Thần nhíu mày nói.
“Hừ, từ sau khi người mẹ bất hiếu của cậu bỏ đi, cô ta đã không còn liên quan gì tới nhà họ Dương, tôi cũng đã tuyên bố với công chúng cắt đứt quan hệ mẹ con với cô ta, cậu phải hiểu điều này!”
Bà cụ cười lạnh lùng.
Trần Lạc Thần không lên tiếng.
Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, cậu tư bèn ho khan một tiếng rồi nói.
“Khụ khụ, mẹ xem, nói thế nào Lạc Thần cũng là cháu ngoại của mẹ, cháu nó có hiếu là tốt. Đây là lần đầu thằng bé tới nhà, đừng làm nó sợ! Nào Lạc Thần, vừa khéo hôm nay tất cả những người lớn tuổi của gia tộc đều có mặt, lại đây kính một ly trà cho các cậu mợ cô dượng của cháu đi!”
Cậu tư cười bảo.
Trần Lạc Thần cảm thấy cậu tư của mình rất tốt.
Nhớ lại lời mẹ anh từng nói, cậu tư và cậu năm là những người tốt với bà ấy nhất.
Anh lập tức gật đầu.
Sau đó anh nhận lấy ấm trà từ tay người giúp việc.
Bắt đầu rót một ly cho bà cụ.
“Bà ngoại.”
Bà cụ dường như đang nhớ lại quá khứ đau buồn, hơn nữa còn nghe vợ con trai cả nói Trần Lạc Thần vì được chia tài sản mới đến thăm bà, vì thế bà hơi tức giận.
Bà ta dứt khoát nhắm mắt lại.
Trần Lạc Thần lại rót một ly cho cậu cả.
Cậu cả cũng không uống.
Tiếp theo là cậu hai cậu ba.
Sau khi rót cho mợ cả xong.
Không ngờ bà ta lại cười mỉa: “Xì, không có việc gì mà tỏ ra ân cần, chắc chắn không phải gian cũng là trộm.”
Nói xong bà ta đổ trà xuống đất.
Con cháu nhà họ Dương đều nhìn về phía Trần Lạc Thần mấy lần.
Không uống thì thôi, còn thẳng tay đổ xuống đất.
Hiển nhiên là mợ cả cố tình không nể mặt Trần Lạc Thần.
Dương Diệp cười thầm trong lòng, nếu để Tần Nhã nhìn thấy cảnh này thì thật tốt.
Trong đại sảnh chỉ có một mình cậu tư uống.
“Hầy, tôi khuyên người nào đó đừng giở trò lung tung, chẳng hiểu sao đến đúng lúc thật, không sớm cũng không muộn, lại tới vào lúc này!”
Mợ hai lên tiếng mỉa mai.
“Đúng thế, chó cũng biết mùi cơm nhà ai mà! Nghèo khó đủ rồi nên muốn được sống vài ngày giàu sang đấy à?”
Mợ cả lạnh lùng nói.
“Hừ, lúc trước người phụ nữ đó đã từ bỏ cả gia tộc, đẩy gia tộc vào nguy hiểm, suýt nữa còn chọc tức chết mẹ. Cậu về nói với cô ta, hối hận cũng vô dụng!”
Mợ ba cũng hùa theo.
Vừa nhắc tới chủ đề này là nói không dứt.
Mọi người lần lượt chỉ trích mẹ của Trần Lạc Thần.
“Đủ rồi, đủ rồi, đừng nói nữa!”
Bà cụ tăng huyết áp, lập tức vỗ bàn quát.
Mọi người mới yên tĩnh lại.
“A Sinh, dìu tôi về nghỉ ngơi!”
“Vâng, thưa chủ tịch!”
Sau đó bà cụ đi mất.
“Đều do cậu, đồ xui xẻo, về làm gì chứ? Cứ phải khiến bà ngoại tức chết mới chịu hả?”
Mợ cả lại mắng.
“Mọi người đừng nói anh họ nữa được không? Anh ấy chỉ muốn về thăm mọi người với bà ngoại thôi, mọi người phải làm tới mức này sao?”
Dương Tiểu Bối lo lắng muốn khóc.
“Hừ, Tiểu Bối, người lớn đang nói chuyện, cô xen vào làm gì? Tôi chưa nói tới cô đâu đó, nếu lúc ấy tên ba chết tiệt của cô không giúp đỡ, mẹ cậu ta có thể trốn hôn thành công à?”
Mợ cả lạnh lùng quát.
“Tôi nói này chị dâu, chị có ý gì? Chị nói chuyện với cháu mình kiểu đó đấy hả?”
Mẹ Tiểu Bối khó chịu lên tiếng.
“Thì sao? Em năm? Trẻ nhỏ không hiểu phép tắc, tôi không thể dạy dỗ à? Ha ha, không nhìn lại địa vị của gia đình các cô bây giờ ở nhà họ Dương là gì sao? Dương Tiểu Bối, cô vừa vào tập đoàn làm việc đúng không? Vừa khéo cô làm ở bộ phận dự án, khi nãy họp bà cụ đã nói nhiệm vụ cấp bách trước mắt là phải giành được dự án, tôi sẽ giao mấy dự án lớn trong năm nay cho bộ phận dự án các cô!”
“Con nhóc cô nhanh mồm nhanh miệng lắm mà? Để tôi xem năng lực của cô thế nào. Nếu không đóng góp được gì cho gia tộc, hai mẹ con cô chỉ có thể sống nhờ chút tài sản nhà họ Dương chia cho thôi!”
Mợ cả Quách Như nói lia lịa như bắn pháo.
Trước đây gia đình cậu tư và cậu năm từng rất thân thiết với Dương Ngọc Bình.
Mà quan hệ giữa Dương Ngọc Bình và Quách Như cực kỳ xấu.
Nhắc mới nhớ chuyện năm đó Quách Như làm giả sổ sách ở công ty bị Dương Ngọc Bình phát hiện.
Dương Ngọc Bình đã đích thân tố cáo với bà cụ.
Sau đó Quách Như bị bà cụ tát mạnh một phát ngay trong đại hội của gia tộc trước mặt mọi người.
Kể từ đó, quan hệ giữa Quách Như và Dương Ngọc Bình coi như rất gay gắt.
Giận cá chém thớt, bà ta cũng tự nhiên căm hận gia đình cậu tư và cậu năm.
Bây giờ bà ta và Dương Ngọc Đình kiểm soát hầu hết các nguồn lực của công ty.
Quyền hạn tương đương phó chủ tịch, đương nhiên cũng có quyền lên tiếng.
Đó là lý do tại sao gia đình Tiểu Bối không được trọng dụng.
“Được rồi, mọi người đừng tranh cãi nữa, mẹ vừa mới nói bây giờ gia tộc đoàn kết mới là quan trọng nhất.”
Dương Ngọc Đình lên tiếng.
“Anh cả nói đúng. Lạc Thần, cháu đừng đứng nữa, ngồi xuống ăn cùng đi!”
Cậu tư bảo.
“Gì cơ? Để cậu ta ngồi? Dựa vào cái gì chứ?”
Mấy bà mợ không vui lắm.
Trần Lạc Thần thấy mình tiếp tục ở lại sẽ khiến quan hệ giữa họ với cậu tư trở nên xấu đi, việc này không ổn.
Anh bèn cười gượng đáp: “Không cần đâu cậu tư, cháu nên về trước vậy. Mọi người cứ từ từ ăn.”
Nói xong, Trần Lạc Thần vỗ vai Tiểu Bối ý bảo cô ấy đừng lo cho mình, sau đó rời đi.
“Hừ, tôi cảnh cáo các cô cậu, cậu ta không còn liên quan gì tới nhà họ Dương chúng ta nữa. Nếu để tôi biết ai còn qua lại với cậu ta, cứ xem tôi có đá người đó ra khỏi công ty không!”
Mợ cả nói với dàn trẻ nhỏ.
Đặc biệt là nhằm vào Dương Tiểu Bối.
Tất cả mọi người đều đồng ý.
Trần Lạc Thần đi ra ngoài, anh không ngờ sự xung đột giữa hai nhà Trần và Dương lại nghiêm trọng đến thế.
Nhưng Trần Lạc Thần cũng không sợ, anh muốn xoa dịu mối quan hệ giữa mẹ mình và bà ngoại.
Trần Lạc Thần tin rằng chỉ cần cố gắng thì chuyện gì cũng sẽ thành công.
Nếu như trở mặt ngay bây giờ, Trần Lạc Thần sợ sẽ tạo thành kết quả trái ngược.
Để xem lễ mừng thọ của bà ngoại vào ngày mai thế nào.
Nghĩ tới đây, Trần Lạc Thần gọi vào số của Hầu Bình.
Bảo ông ta chuẩn bị vài món quà biếu.
Mới đó đã tới buổi chiều.
Tiểu Bối trở lại, trông rất ủ rũ, hiển nhiên đã bị Quách Như quở trách rất nhiều.
Tiểu Bối đã vì anh mà chịu không biết bao nhiêu ấm ức, tuy mợ năm không nói gì nhưng ánh mắt bà ta nhìn anh cũng không mấy tốt lành.
“Tiểu Bối, đi thôi, anh họ mua cho em vài bộ quần áo!”
Trần Lạc Thần nhìn Tiểu Bối nói.
Tiểu Bối là một cô gái rất tốt, nhưng vì bị Quách Như nhằm vào nên hai năm nay sống rất khó khăn.
So với những người chị em họ đó, mảng ăn mặc của cô ấy tệ hơn họ rất nhiều.
Ngoài chiếc xe kia ra, anh vẫn chưa thể hiện với cô ấy được gì!
“Hả? Không cần đâu anh họ!”
Tiểu Bối vội nói.
“Đi thôi, lâu lâu được một bữa, em đi dạo phố với anh đi!”
Nói xong, anh để Tiểu Bối lái chiếc BMW 7-Series tới một tòa nhà quần áo của một thương hiệu nổi tiếng.
Xe đậu vào chỗ.
Tút tút!
Khóa xe.
“Tiểu Nhã, cậu đừng buồn nữa. Hì hì, hình như hôm nay cửa hàng nào cũng lên rất nhiều kiểu mới, chúng ta vui vẻ đi mua sắm thôi, ha ha!”
Hai cô gái bước xuống xe.
Không phải người lạ, là Mạnh Xán, còn có Tần Nhã bị cô ta kéo tới...
- ------------------