“Tôi không biết, chuyện này phải hỏi anh họ!”
Dương Tiểu Bối nói.
Sau đó, Dương Tiểu Bối lập tức rời đi.
“Xong rồi xong rồi, lần này Dương Tiểu Bối sẽ lập được công lớn nhất!”
Dương Diệp hận nói.
“Vội gì chứ, tôi cũng không tin không lẽ con nhỏ Dương Tiểu Bối này có thể lật trời sao, bây giờ vấn đề lớn nhất không phải là Dương Tiểu Bối, mà là con trai Trần Lạc Thần của con nhỏ đê tiện kia, nhất định phải xác định rõ cậu ta có thực lực như thế nào!”
Quách Như vừa nói xong.
Trong group chat gia tộc nhảy ra một thông báo.
Quản gia thông báo tuyên bố họp hội nghị gia tộc, một tiếng sau phải tập hợp ở phòng họp gia tộc.
“Thấy chưa, Dương Tiểu Bối lập tức tranh công ngay, chắc chắn là chuyện mấy dự án lần này!”
Mợ hai nói.
Quách Như ôm vai cười mỉa nói: “Chúng ta đi về trước đi, tôi cũng muốn xem thử con nhỏ Dương Tiểu Bối này có thể làm ra được chuyện lớn gì!”
Phòng họp của gia tộc nhà họ Dương.
Thường thì các hội nghị lấy danh nghĩa của bà cụ để mở là không được phép vắng mặt.
Cho nên các thành viên trong gia tộc nhanh chóng đến đông đủ.
Bà cụ Dương ngồi ở ghế chủ tịch, bây giờ sắc mặt đang phơi phới.
“Tin chắc mọi người đều nghe được lần này gọi mọi người đến đây để làm gì rồi, không sai, ở chỗ này phải trọng điểm khen ngợi Tiểu Bối, sáng hôm nay tôi vừa nói xong, buổi chiều Tiểu Bối lập tức dốc lòng đi thực hiện, hơn nữa còn làm xong, mang về cho nhà họ Dương chúng ta năm hợp đồng công trình, đồng thời đạt được thỏa thuận hợp tác chuyên cùng với tập đoàn Tín Phong! Lần này Tiểu Bối đã lập được công lớn cho nhà họ Dương!”
Bà cụ Dương cười đến các nếp nhăn đều xuất hiện.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tiểu Bối.
“Sau đây tôi muốn tuyên bố một việc, đó là Dương Tiểu Bối sẽ trở thành tổng phụ trách năm dự án này, đồng thời đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc bộ phận dự án của công ty, kiêm chức phó tổng giám đốc tập đoàn xây dựng Dương thị!”
Bà cụ Dương nói.
“Cái gì?”
Mọi người lập tức xôn xao.
Nhất là Dương Diệp, giống như ăn phải một đòn cảnh tỉnh.
Bởi vì trước ngày sinh nhật bà nội đã tuyên bố, anh sắp sửa đảm nhiệm chức vị phó tổng giám đốc của tập đoàn xây dựng dưới quyền Dương thị, sẽ được tuyên bố vào bữa tiệc sinh nhật.
Nhưng bây giờ lại thay đổi thành Dương Tiểu Bối.
Quách Như lại miết khóe môi, Dương Tiểu Bối sắp sửa ngồi ngang hàng cùng bà.
“Tiểu Bối, tiếp tục giữ mối quan hệ tốt với Tín Phong, bà nội tin con!”
Bà cụ Dương nói.
Trong cuộc họp còn nói rất nhiều chuyện khác.
Mới tuyên bố tan họp.
Mà Dương Tiểu Bối cũng rời đi.
“Mẹ!”
Quách Như lại ở lại.
Lúc này đang khẽ nói: “Tiểu Bối giỏi thật, cũng đáng để khích lệ, nhưng mà mẹ thật sự để Tiểu Bối làm tổng phụ trách sao?”
Bà cụ Dương nói: “Dự án là do Tiểu Bối giành được, đương nhiên phải để con bé làm tổng phụ trách!”
“Chuyện này không sai, thậm chí con cũng đồng ý thăng chức Tiểu Bối lên làm phó tổng giám đốc, nhưng mà mẹ có nghĩ đến không, cho dù Tiểu Bối có giỏi như thế nào thì cũng chỉ là một cô gái trẻ, không nói đến chuyện con bé có thể đảm nhận nhiệm vụ hay không, Tiểu Bối đã bao lớn rồi, vài năm nữa chắc chắn sẽ phải gả cho người khác, con bé sẽ thành người của gia đình khác, cho nên đến lúc đó…”
Bà cụ Dương vừa nghe những lời này cũng có chút tỉnh táo lại.
“Còn nữa, Tiểu Bối luôn rèn luyện ở tầng thấp nhất, vẫn chưa được rèn luyện ở vị trí ban quản lý như Dương Diệp, đùng một cái đã thăng chức con bé lên thành ban quản lý, con lo Tiểu Bối sẽ không đối phó được, ít nhất hiện tại vẫn chưa thể đối phó được!”
“Haizz, mẹ xem Ngọc Đình đó, bình thường khôn khéo như vậy, còn không phải vẫn bị nhà họ Long gài bẫy hay sao? Mà con bé Tiểu Bối lại quá hiền lành!”
Vừa nói như thế, bà cụ Dương suy nghĩ lại một lúc.
Sau đó nói: “Sinh, kêu Tiểu Bối về!”
“Vâng, chủ tịch!”
Quách Như lại đắc ý liếc mắt ra hiệu với con trai Dương Diệp.
“Đúng là tức chết mà!”
Tiểu Bối về đến nhà.
Rất tức giận.
Trần Lạc Thần đang cầm kéo tỉa hoa trên ban công.
“Sao thế?”
“Quách Như đó, bà ta âm hiểm thật, bà nội vốn đã nói để cho em là tổng phụ trách dự án, em còn tưởng em đã có cơ hội rèn luyện rồi, nhưng mà không biết Quách Như nói gì với bà nội, ngược lại để cho em và Dương Diệp cùng nhau tổng phụ trách chuyện này. Dương Diệp đối xử với mẹ con em như thế, vì sao phải nhường anh ta chứ!”
Tiểu Bối tức giận nói.
“Chỉ là việc này à, em cũng đừng quên bây giờ em mới là người giữ quyền chủ động, tập đoàn Tín Phong hợp tác với em, chứ không có hợp tác với Dương Diệp!”
Trần Lạc Thần nhắc nhở Tiểu Bối.
“Đúng, em không sợ đâu!”
“Đúng rồi anh họ, em thấy anh có chuẩn bị hộp quà, anh định đi đâu thế?”
Tiểu Bối ngồi trên sofa nhìn Trần Lạc Thần nói.
“Anh chờ bọn em họp xong, chuẩn bị đến thăm bà ngoại lần nữa!”
Nói xong, Trần Lạc Thần lau tay, cầm quà tặng nói.
Lúc đầu Trần Lạc Thần lập kế hoạch buổi chiều nay sẽ đi, nhưng lại đụng phải cuộc họp.
Trần Lạc Thần không muốn thấy mấy người mợ cả cho nên không đi.
“Sao nào, tưởng là quà sinh nhật anh tặng cho em sao?”
Hai hôm sau là sinh nhật của Tiểu Bối, Trần Lạc Thần vẫn còn nhớ rõ, lập tức cười khổ nói.
Dương Tiểu Bối lè lưỡi: “Làm gì có!”
“Được rồi, anh đi thăm bà ngoại trước, dạo gần đây bà ngủ sớm quá!”
Trần Lạc Thần cũng rất sốt ruột về chuyện giảng hòa với bà ngoại.
Cho nên đi ngay.
“Trần Lạc Thần, muộn thế này rồi anh đi đâu đấy?”
Lúc đi ra, vừa lúc đụng trúng Dương Diệp đang tản bộ cùng với Quách Như.
Lập tức, hai mẹ con ra vẻ kiêng dè nói.
“Đến tìm bà ngoại!”
Trần Lạc Thần nói.
“Hừ, bà cụ nghỉ ngơi rồi, cậu có chuyện gì thì cứ nói với tôi đi!”
Quách Như ôm vai nói.
“Không có gì để nói với bà!”
Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.
Đi ngay.
“Cậu đứng lại đó cho tôi, cậu cậu cậu ăn nói kiểu gì đó?”
Quách Như thấy Trần Lạc Thần không thèm cho bà chút mặt mũi nào ở trước mặt mấy người làm, lập tức nổi giận.
“Thế nào?”
Trần Lạc Thần quay đầu lại, lạnh lùng hỏi.
Quách Như nhìn thấy ánh mắt của Trần Lạc Thần, lập tức có cảm giác bị nghẹn lời: “Không thế nào hết…”
Sau đó cứ thế nhìn Trần Lạc Thần đi vào.
“Mẹ, cái thằng nhóc nhà quê này càng ngày càng không biết phép tắc, sao lúc nãy mẹ lại bị tên đó hù chứ?”
Dương Diệp bất mãn nói.
“Cái gì? Mẹ mà bị nó dọa sợ hả?”
Quách Như khó tin nói.
Dương Diệp gật đầu.
Đúng vậy, lúc này khi Trần Lạc Thần quay đầu trừng mắt liếc bà, trong lòng Quách Như đúng là chợt căng thẳng…
Có đôi khi cảm xúc của một người rất kỳ lạ.
Nghĩ lại mấy ngày hôm trước khi gặp Trần Lạc Thần, anh vẫn cứ lạnh nhạt như thế này.
Khi đó bà cũng rất ngứa mắt anh, muốn chà đạp là chà đạp, muốn châm chọc thì châm chọc, hoàn toàn không thèm xem anh ra gì.
Nhưng bây giờ thì sao, chỉ mới mấy ngày thôi.
Trần Lạc Thần vẫn là Trần Lạc Thần đó, vẫn cứ lạnh nhạt như cũ.
Nhưng bây giờ kho bà châm chọc anh, thậm chí sỉ nhục anh lại cảm thấy cực kỳ thiếu tự tin, thậm chí khi nãy mới bị Trần Lạc Thần liếc môt cái, bà lại cảm thấy rất sợ hãi.
Vì sao chứ?
Quách Như không thể tin nổi.
“Chủ tịch, cậu Trần Lạc Thần đến!”
Bà cụ Dương đang định nghỉ ngơi.
Nghe Sinh nói như thế.
Bà cụ Dương ngẩng ra, sau đó suy nghĩ một lúc mới nói: “Cho cậu ta vào đi!”