Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Trần Lạc Thần

Trần Lạc Thần suy nghĩ một lúc lâu, sờ đầu Tiểu Bối nói: “Sau này anh sẽ kể cho em nghe sau, đúng rồi, ngày mai sinh nhật em, anh tiết lộ cho em biết trước, anh họ sẽ chuẩn bị một món quà cực kỳ bất ngờ cho em!”

Trần Lạc Thần cười nói.

“Hả? Quà gì thế?”

Tiểu Bối thè lưỡi hỏi.

“Ngày mai cứ chờ xem là được!”

Sau đó, Trần Lạc Thần đi về phòng.

Nhìn thấy bóng lưng của anh họ, đột nhiên Tiểu Bối cảm thấy anh họ trông có chút cô đơn.

Đúng vậy, tuy anh luôn sắm vai một anh trai chu đáo thân thiết trước mặt cô.

Nhưng Tiểu Bối tinh tế cũng phát hiện, thật ra trong lòng anh họ cũng không vui vẻ, hơn nữa còn có rất nhiều tâm sự.

Nhất là không biết anh họ và chị dâu đã xảy ra chuyện gì.

Anh họ không nói, Tiểu Bối cũng không tính hỏi tiếp.

Nhưng Tiểu Bối nghĩ thầm dù sao cô là em họ, cũng phải làm gì đó cho anh họ.

Cách tốt nhất để người khác ra khỏi bóng tối, đương nhiên chính là dời lực chú ý của anh họ đi.

Hình như anh họ không có quá nhiều bạn bè ở Thủ đô.

Lập tức, Tiểu Bối đã có tính toán trong lòng.

Rất nhanh, đã đến ngày hôm sau.

Hôm nay là sinh nhật Tiểu Bối.

Vốn đã đặt trước ở một nhà hàng.

Nhưng sáng hôm nay lại nhận được thông báo của gia tộc.

Hôm nay nhà họ Dương muốn tổ chức một bữa tiệc chúc mừng việc giành được hạng mục, yêu cầu tất cả quản lý cấp cao đến tham dự.

Kiểu tiệc mừng công ký hợp đồng dự án như thế này, trừ mấy chục năm trước, lâu lắm rồi nhà họ Dương không tổ chức nữa.

Cho nên lần này rất long trọng.

Tổ chức trang trọng hơn cả tiệc mừng thọ tám mươi của bà cụ.

Lần này, vẫn mời hết tất cả khách khứa có thể mời.

Tiểu Bối không dám không đi.

Đành phải đến đó sớm cùng với Quách Thái Phượng.

Thân là một trong hai người tổng phụ trách, Tiểu Bối và Dương Diệp được sắp xếp đứng ngoài cửa để đón khách.

“Úi, cậu Dương, chúc mừng anh trở thành người tổng phụ trách dự án!”

“Cậu Dương còn trẻ, tuổi trẻ tài cao, không tệ, hy vọng tương lai của nhà họ Dương đều đặt trên người anh!”

“Cậu Dương, không đúng, phải gọi là tổng giám đốc Dương mới đúng, chúc mừng chúc mừng!”

Lần này có rất nhiều khách quý nhận được tin tức đến tham dự.

Dù sao ký hợp đồng được năm dự án lớn, thật sự chỉ dựa vào hành động này, nhà họ Dương đã không còn như xưa nữa.

Mà Tiểu Bối là người có công lớn nhất lại đứng ở một bên, bị bỏ mặc.

“Ha ha, Dương Tiểu Bối, đừng tưởng rằng cô ký được nhiều dự án như thế là có thể được thăng chức cao, nói cho cô biết, có Dương Diệp tôi ở đây, suốt đời này cô cũng chỉ có thể ở dưới tôi, suốt đời!”

Dương Diệp nhìn Dương Tiểu Bối cười lạnh.

Dương Tiểu Bối tức giận không nói gì.

“Đúng rồi Dương Tiểu Bối, hình như hôm nay là sinh nhật của cô đúng không? Ha ha, xem ra là không ăn mừng sinh nhật được rồi!”

Dương Diệp lại cười nói.

Tiểu Bối liếc xéo Dương Diệp.

Không bao lâu sau, bà cụ dẫn người trong gia tộc ra.

“Tiểu Bối, sao con lại lạnh mặt thế kia, biết hôm nay là ngày gì không? Con xem có nhiều khách quý đến như thế, con trưng cái mặt này ra, không phải là không hoan nghênh người ta sao?”

Vừa thấy sắc mặt của Dương Tiểu Bối không thích hợp, bà cụ lại là một người rất để ý mặt mũi, lập tức không nhịn được trách mắng.

“Bà nội, có lẽ bà quên mất, hôm nay là sinh nhật của Dương Tiểu Bối, cô ta bị bà kêu đến đây đón khách quý, không được ăn sinh nhật nên không vui đó!’

Dương Diệp nói.

“Ui! Thì ra hôm nay là sinh nhật của Tiểu Bối à, bác nói mà, vậy thì ngại quá, vì chuyện trong gia tộc mà làm hại Tiểu Bối giỏi giang của nhà chúng ta không được ăn sinh nhật!”

Quách Như nhanh chóng bồi thêm một câu.

“Con không có!”

Dương Tiểu Bối vội vàng cãi lại.

Bà cụ lại nhíu mày: “Cho dù có phải hay không, tóm lại bây giờ con là Diệp lầm người phụ trách đứng ở bên ngoài cũng phải niềm nở một chút, con nhìn xem Diệp làm như thế nào, lại nhìn lại con xem!”

“Tiểu Bối, bác cả của con nói con chưa đủ kinh nghiệm làm quản lý cấp cao, bà còn tưởng là con sẽ nhanh chóng làm quen được, nhưng không ngờ bác cả con lại nói đúng, chỉ một vài chuyện bên ngoài mà con cũng không đối phó được!”

“Thế này đi, chỗ này không cần con đứng tiếp đón nữa, đi vào trong đi, thấy chỗ nào cần giúp đỡ thì giúp đỡ!”

Bà cụ nghiêm túc nói.

Sau đó dẫn theo người của gia tộc đi chỗ khác.

“Ha ha!”

Dương Diệp cười khẩy.

“Dương Diệp, anh đừng có đắc ý, ăn nói độc ác cũng sẽ bị quả báo!”

Dương Tiểu Bối nói xong, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên nhìn thấy anh họ đến.

Hơn nữa anh còn cầm một cái bánh kem sáu tất.

Cuối cùng trong lòng Dương Tiểu Bối mới cảm thấy có chút chân thật.

“Anh họ, sao đến giờ anh mới đến?”

Tiểu Bối vui vẻ nói.

“Anh đặt bánh kem cho em, hôm nay sinh nhật của em mà!”

Trần Lạc Thần giơ cái bánh kem nhỏ anh đang cầm lên.

“Ha ha, đúng là dân quê mới lên, ai ăn sinh nhật còn ăn bánh kem chứ, quê mùa!”

Dương Diệp khinh thường cười.

“Tôi thích ăn bánh kem đấy, thì sao?”

Dương Tiểu Bối nói.

“Kệ hai người!”

Dương Diệp hừ lạnh.

“Hi! Tiểu Bối!”

Đúng lúc này, một chiếc xe dừng trước cửa nhà họ Dương.

Bốn năm cô gái trạc tuổi Tiểu Bối bước xuống xe, ai cũng xinh đẹp, dáng người đều cao gầy.

“Mỹ Mỹ, Dương Dương, mấy cậu cũng đến à?”

Tiểu Bối phất tay.

Các cô đều là bạn học thân nhất của Tiểu Bối thời đại học.

Hôm nay bà cụ nói gia tộc tổ chức tiệc mừng công thế này, càng đông người đến càng tốt.

Cho nên một số con cháu trong gia tộc cũng gọi một số bạn bè của mình đến.

Chẳng hạn như lúc này bên cạnh Dương Diệp cũng có mấy người bạn học đứng cùng.

“Đông vui ghê đó Tiểu Bối!”

Bốn năm cô gái đi đến, cười nói.

“Dù sao bây giờ tớ cũng không có việc gì, đi thôi, đi chung với anh họ của tớ, chúng ta đi dạo khắp nơi chơi!”’

Ha ha, Tiểu Bối gọi mấy người bạn học cùng phòng của cô đến cùng là có ý khác.

Chính là để anh họ quen biết thêm một số bạn bè.

Để tránh làm anh họ cảm thấy cô đơn.

Cho dù không biết rốt cuộc anh họ và chị dâu họ đã xảy ra chuyện gì, lỡ như những người bạn học cực kỳ xinh đẹp của cô vừa mắt anh họ thì sao?

Dù sao không ai có thể nói rõ chuyện duyên phận cả!

“Úi úi, đây là anh họ của cậu à, tri kỷ thật đó, cầm bánh kem đến, biết hôm nay là sinh nhật cậu nên mới cố ý mua cho cậu đúng không?”

Cho dù mấy cô gái ăn nói khá vui vẻ.

Nhưng vẫn không thể nào che giấu được chút khinh thường trong mắt các cô.

Dù sao gia đình của bọn họ cũng có chút quyền thế ở Thủ đô.

Bình thường chỉ cần là bạn bè thì quà tặng sinh nhật ít nhất cũng phải hơn mười lăm triệu?

Mà bây giờ, anh họ của cô lại chỉ mua cho cô một cái bánh kem sáu tấc.

Nghe Tiểu Bối nói, anh họ của cô khá tốt, đến từ vùng quê huyện thành.

Vừa nhìn thấy, không khỏi có chút khinh thường.

Ngược lại bên cạnh anh chàng đẹp trai còn lại.

Có ba bốn anh chàng đẹp trai khác ăn mặc thời thượng đứng cùng.

Đương nhiên càng thu hút tầm mắt của mấy cô gái này hơn.

“Các người đẹp, chào mọi người? Vừa lúc đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi đến nhà họ Dương, chúng tôi đi dạo cùng bọn cô được không?”

Mấy anh chàng đẹp trai nói.

Mấy cô gái xinh đẹp không để ý đến Trần Lạc Thần, ngược lại nhìn mấy anh đẹp trai kia cười nói: “Được thôi!”

Mà Dương Diệp cũng cười nói: “Đi dạo với mấy người đẹp, các anh cũng không biết xấu hổ, thế này đi, tôi sắp xếp một người giúp việc đi theo dẫn đường cho mọi người, mấy người các anh phải tiếp đón mấy người đẹp này cho tốt đó!”

“Được thôi được thôi!”

Mấy người đẹp nhảy nhót nói…
Nhấn Mở Bình Luận