Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Trần Lạc Thần

Tiểu Bối vừa nghe vậy đương nhiên không vui.

Dương Diệp cố ý làm như thế.

Dù sao cô gọi bạn học của cô đến là để giới thiệu cho anh họ, chứ không phải cho đám bạn bè của Dương Diệp.

“Không được, không được đi dạo với bọn họ, tớ dẫn các cậu đi chơi là được!”

Tiểu Bối tức giận.

Vừa thấy Tiểu Bối nổi giận, mấy bạn học bĩu môi, cũng đành thôi.

Đi vào cùng Tiểu Bối, mọi người đến sân sau.

Trần Lạc Thần đi theo, trong lòng cũng hiểu Tiểu Bối đang nghĩ gì.

Là muốn giới thiệu bạn gái cho anh.

Ha ha, Trần Lạc Thần có thể hiểu được suy nghĩ của Tiểu Bối.

Nhưng bây giờ Trần Lạc Thần cũng không có tâm trạng làm quen với cô gái nào hết.

Dù sao lúc trước bởi vì mấy thứ này mà gặp phải rất nhiều chuyện.

Chuyện Triệu Nhất Phàm kia chính là ví dụ tốt nhất.

Cho nên phần lớn Trần Lạc Thần đều dùng vị thế của một người anh để ở chung với mấy cô gái xinh đẹp này.

Những rõ ràng mấy người đẹp này chướng mắt anh, cũng không có ý định trò chuyện cùng anh.

Cho nên không khí cũng có hơi nặng nề.

“Hi, mấy người đẹp, lại gặp nhau rồi?”

Lúc này mấy người bạn của Dương Diệp cũng đi dạo đến đây.

Lên tiếng chào hỏi mấy cô gái xinh đẹp.

“Đúng vậy, trùng hợp thật!”

Các cô gái xinh đẹp cười nói.

“Này cũng có nghĩa chúng ta có duyên, thêm số Zalo đi, sau này có chỗ nào vui sẽ giới thiệu cho mọi người!”

Mấy cậu thanh niên cười nói.

Sau đó lại khinh thường nhìn Trần Lạc Thần.

“Tôi nói ông anh họ này, anh xem cái bánh kem bé tí anh đang cầm, mấy người đẹp cũng không chia đủ, anh không thể mua cái to hơn à!?”

Mấy cậu thanh niên lại tấn công Trần Lạc Thần.

Mà bên phía bọn họ cũng đã thêm số Zalo với mấy cô gái xinh đẹp kia rồi.

Thấy Dương Tiểu Bối nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy địch ý, bọn họ cũng không ở lâu, chớp mắt nhìn mấy người đẹp rồi đi mất.

“Xin lỗi, nếu sớm biết mấy cô cũng đến thì tôi đã mua cái lớn hơn! Ha ha!”

Trần Lạc Thần cười khổ.

Mà mấy cô gái xinh đẹp lại cạn lời trợn trắng mắt, không thèm để ý đến Trần Lạc Thần.

“Nè, Mỹ Mỹ, lúc nãy cậu có thấy không, trong số mấy người đó hình như còn có anh Vương Khôn đẹp trai của tập đoàn Vương thị nữa đúng không?”

“Đúng vậy, tớ thấy giống lắm, còn nữa còn nữa, anh đẹp trai còn lại, người đeo kính í, hình như là Trương Lâm của công ty công nghệ thông tin Phi Dược, công ty bọn họ sắp ra thị trường rồi!”

“Ôi má ơi, nhưng mấy người bọn họ có thể đi chung với nhau, chắc chắn cũng không phải dạng vừa, trong nhà chắc chắn đều có bối cảnh hết!”

“Sao nào? Thích anh đẹp trai nào?”

Mấy người Mỹ Mỹ bàn tán.

Đặc biệt là lúc bàn đến giá trị con người của bọn họ, lại càng rôm rả hơn.

Tiểu Bối hít sâu một hơi, nhìn anh họ nói.

“Anh họ, cảm ơn anh mua bánh kem cho em, từ nhỏ đến lớn, trừ mẹ của em ra, đây là lần đầu tiên có một người khác chúc mừng sinh nhật em, đi thôi, chúng ta tìm góc nào đó ăn bánh kem thôi!”

Tiểu Bối nắm tay anh họ, hơi cảm động nói.

“Cũng được!”

Lúc này quản gia Sinh đang bận đến sứt đầu mẻ trán.

Đúng vậy, khi một gia tộc có dấu hiệu muốn lớn mạnh trở lại, người quen hay không quen gì cũng đều ùa đến.

Bây giờ chính là như thế.

Nhớ lại bữa tiệc mừng thọ tám mươi tuổi tẻ ngắt hôm trước, thật là làm người ta thổn thức.

Nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rưỡi.

Phần lớn khách quý đều đã đến đông đủ, Dương Diệp cũng về sảnh ngoài tiếp đón.

Sinh đứng thay tiếp đón ở ngoài cửa.

Không có người nào đến, Sinh cũng chuẩn bị đi vào.

“Ủa?”

Đúng lúc này, ông nhìn thấy cách đó không xa có một đoàn xe chạy đến.

“Còn có khách quý?”

Sinh đứng thẳng người.

Đợi đến khi nhìn cận cảnh đoàn xe.

Sinh vô cùng kinh ngạc.

Toàn là siêu xe.

Đúng là quá ngầu!

Tất cả siêu xe của các khách quý ngày hôm nay tổng cộng lại cũng lên đến hàng trăm chiếc, nhưng chỉ sợ giá cũng không sánh bằng mười chiếc trong đoàn xe này.

Khách quý!!!

Sinh hoảng sợ.

Lúc này, có một gia đình bốn người bước xuống khỏi đoàn xe.

Là một đôi vợ chồng trung niên, còn ôm theo con cái của bọn họ.

“Xin chào, cảm ơn ông đã đến tham dự bữa tiệc của nhà họ Dương, ông… ông là tổng giám đốc Trương sao?

Sinh vừa nhìn thấy người này, trong lòng vô cùng khiếp sợ!

“Xin chào, tôi là Trương Bá Niên!”

“Tôi biết! Tôi biết, danh tiếng của tổng giám đốc Trương vang dội như sấm bên tai, ông chính là người đứng đầu trong bốn gia tộc giàu ở Thiên Môn!”

Sinh kích động đến mức tay run rẩy.

Nhà giàu số một ở Thiên Môn cũng đến!

Nhà họ Dương muốn nịnh bợ bọn họ cũng không có cửa mà nịnh.

Đương nhiên là vừa mừng vừa sợ.

Sau đó lại có một đoàn xe đến.

Lần này là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi dẫn theo cả gia đình đến.

Sinh trừng đến sắp rớt tròng mắt.

“Tư lệnh Dương? Là ông sao?”

Thánh thần ơi, tổng tư lệnh của quân khu Thủ đô đó! Ông ấy lại đến đây? Trời đất thành thần ơi!!!

Sau đó, còn có rất nhiều người có địa vị đến.

Người giàu có ở tỉnh Thái Đông, những người giàu có ở vài tỉnh Tây Bắc đến đến!

Khoảng mười mấy hai mươi người, hơn nữa tất cả đều dẫn gia đình theo.

Nếu không phải Sinh đã nhéo mạnh lên đùi ông vài lần, cơn đau điếng nói cho ông biết tất cả đều là sự thật, không phải nằm mơ.

Ông cảm thấy ông sắp ngất xỉu rồi.

“Xin mời vào!”

Từ đầu đến giờ A Sinh chưa bao giờ thẳng eo lên.

“Quản gia ông không cần gấp, chúng tôi không đến đây để dự tiệc của nhà họ Dương!”

Lúc này, Trương Bá Niên vừa dỗ con gái vừa nói.

“Hả? Thế các vị tổng giám đốc đến đây để?”

A Sinh thắc mắc.

“Xin hỏi cô Dương Tiểu Bối ở đâu, chúng tôi đến mừng sinh nhật cho cô ấy!”

“Hả? Mừng sinh nhật cho cô Tiểu Bối?”

A Sinh ngẩn ngơ.

Cô Tiểu Bối kết bạn với nhiều người giàu có như thế từ khi nào vậy!!!

Nhưng A Sinh không dám hỏi nhiều, càng không dám chậm trễ.

“Cô Tiểu Bối đang ở sân sau, tôi lập tức dẫn ông sang đó!”

A Sinh cong eo, dẫn bọn họ đi thẳng đến sân sau.

Mà đợi đến khi Tiểu Bối nhìn thấy nhiều nhân vật lớn như thế, cũng giống hệt như mấy cô bạn học của cô, đều ngơ ngác.

“Xin chào cô Tiểu Bối, chúc cô sinh nhật vui vẻ, chúng tôi đến đây để chúc mừng sinh nhật cho cô!”

Mọi người đều cười nói.

“Hả?”

Tiểu Bối hoảng hốt.

Mà mấy cô Mỹ Mỹ cũng hoảng sợ theo.

“Ôi má ơi, Tiểu Bối, chuyện gì thế, đó không phải là tổng giám đốc Trương của Thiên Môn sao? Đó không phải là cả gia đình của tổng tư lệnh Dương của quân khu Thủ đô sao? Ôi đệt, chuyện gì thế này?”

Mấy cô gái cũng không bàn về mấy anh đẹp trai nữa, bởi vì bây giờ mấy cô đã hoảng sợ đến không nói nên lời.

“Ha ha, cô Tiểu Bối, chúng tôi chạy từ xa đến đây để mừng sinh nhật cùng cô, chắc cô sẽ không không chào đón chúng tôi chứ? Không sắp xếp chỗ ngồi cho bọn tôi sao?”

Trương Bá Niên cười sang sảng.

“A! Xếp, xếp chứ, tổng giám đốc Trương, tư lệnh Dương, còn có… tôi lập tức sắp xếp ngay!”

Tiểu Bối luống cuống tay chân, cô đang ăn bánh kem, cũng không biết phải đi sắp xếp ở đâu.

Sợ đến mức mặt đầy mồ hôi.

“Các vị tổng giám đốc, mọi người chính là khách quý lớn nhất ngày hôm nay, sao có thể sắp xếp mọi người ngồi ở sân sau được chứ, xin mời theo tôi ra sảnh ngoài được không?”

Sinh kích động nói.

“Không cần, sân sau này cũng khá tốt mà, bày cho bọn tôi vài cái bàn, thêm chút rượu và đồ nhắm, chúng tôi ngồi đây uống vài ly, ha ha ha!”

Nói xong, Trương Bá Niên lấy một cái vòng ngọc ra: “Cô Tiểu Bối, đây là quà sinh nhật tặng cô, hy vọng sau này cô sẽ giúp đỡ nhiều hơn trong việc làm ăn!”

Vòng ngọc đương nhiên là có giá trị xa xỉ.

Tuy Sinh rất kích động, nhưng vẫn giữ được tỉnh táo.

Thấy các vị tổng giám đốc không muốn ra sảnh ngoài, lập tức sắp xếp người giúp việc dời bàn ghế, dựa theo đúng những gì các nhân vật lớn này dặn dò, bày tiệc rượu ở nơi này.

Sinh lại thấy cô Tiểu Bối căng thẳng đến mức không biết nên làm gì, ông còn muốn giúp đỡ một chút, cho nên lập tức ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ giúp cô Tiểu Bối…

Bất cứ người nào ở đây đều là người mà nhà họ Dương không thể chọc nổi!
Nhấn Mở Bình Luận