”Chúng tôi là bạn bè, những thân phận của anh ấy tôi không tiện nói, anh em của tôi bảo tôi phải giữ bí mật! Haha!”
Đỗ Lỗi bóp tắt tàn thuốc.
Cười một cách ảm đạm.
Lúc này ánh mắt của mọi người nhìn hắn ta đã thay đổi.
Đặc biệt là Giang Bích Ngọc đã nhìn với cặp mắt khác xưa.
Trong mắt Trịnh Thiên Thiên lộ ra xuân thủy, nếu là thật, có phải mình cũng có cơ hội ngồi lên chiếc Lambo mà khiến cho vô số người điên cuồng không?
Mà đám con trai sẽ ghen ti với Đỗ Lỗi chết mất.
”Đỗ Lỗi, anh thật giả tạo, đừng dùng cái thủ đoạn mà ban đầu anh đi bao minh tinh nhỏ, anh đang khoe khoang à?”
Vương Hào thật sự không dám tin. Dù sao Đỗ Lỗi mà hắn quen, điều kiện kinh tế trong nhà cũng chỉ coi là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi.
Sao có thể quen được loại nhân vật lớn này chứ?
Hơn nữa thói quen lớn nhất của Đỗ Lỗi là khoe khoang, nói khoác.
”Sao có thể chứ, lại nói, sao tôi có thể đem cái xe 60 tỷ ra khoe khoang chứ? Các người thật là!”
Đỗ Lỗi cười khổ một tiếng.
”Đỗ Lỗi, tôi tin anh!”
Giang Bích Ngọc khẽ mỉm cười với Đỗ Lỗi.
Lâu lâu cô ta liếc nhìn chiếc xe sang trọng trong bức ảnh, hình như cô ta say rồi, nếu có thể ngồi lên một lần thì thế nào cũng được.
Mà cơ hội này đều nhờ Đỗ Lỗi quen biết vị nhà giàu kia!
Trần Lạc Thần bên cạnh cười khổ.
Chìa khóa còn đang ở trong túi mình.
Kết quả mình lại thành bạn của người khác.
Điều khiến Trần Lạc Thần thấy khó chịu nhất là
Hai tên hèn này cũng bị lão trâu bò kia bao dưỡng.
Có phải là mình lái xe thì có thể bao gái không?
Đến cả Giang Bích Ngọc mà cũng có thể bao được?
Trần Lạc Thần nghĩ thầm không lẽ mình thấp kém quá? Tệ thật!
”Pa!”
Lúc này Trần Lạc Thần cảm thấy mình bị nện một cái lên mặt.
Ngẩng đầu lên nhìn, là Giang Bích Ngọc dùng một quả cầu giấy nhỏ ném mình.
”Hừ, anh nghe gì thế, sao, còn muốn ngồi Lamborghini ư? Xin anh đấy, chuyển giới đi…”
Giang Bích Ngọc cười lạnh một tiếng.
”Người chuyển giới ai muốn tên nghèo ngu si này chứ!”
Lí Niệm cười haha.
Trong nháy mắt lại thấy mũi nhọn chĩa về phía mình.
Đúng lúc nhân viên phục vụ bắt đầu mang món ăn lên.
Mì và khoai tây sợi của Trần Lạc Thần cũng đã bày lên.
”Ồ, đồ ăn thực phong phú, vừa thấy đã biết là đắt tiền rồi!”
”Tất nhiên. Đồ tốt xứng rượu ngon, hôm nay cho mọi người thử chai rượu vang đỏ hơn 6 triệu này!”
Vương Hào cười nói.
Lập tức khiến cho mọi người kính phục không thôi.
Mà Trần Lạc Thần ở trong góc lại bị bọn họ bỏ qua không chú ý đến.
Trần Lạc Thần đang ăn mì và khoai tây sợi, anh thật sự hơi đói rồi.
Lúc này, cửa phòng bao lại bị mở ra.
Nhìn thấy một loạt nhân viên đứng bên ngoài.
Đang bưng một đống đồ ăn cao cấp sặc sỡ đi vào.
Những món ăn đặc sắc đều đã bị đổi thành phiên bản nhỏ vì căn bản cái bàn nhỏ của Trần Lạc Thần không để được nhiều như vậy.
”Này…món ăn của chúng tôi đã đủ rồi, không phải món đặc sắc của chúng tôi?”
Vương Hào vừa nhìn, nhất thời có chút giật mình
”Chào anh, đây không phải là các anh gọi, là của anh Trần!”
Trần Lạc Thần nhìn nhân viên phục vụ giải thích, mẹ nó, hình như mình không gọi mà.
”Đợi chút, tôi nói trước, tôi chỉ lo bàn bên này của chúng tôi, những món đồ ăn của Trần Lạc Thần gọi không liên quan gì đến chúng tôi nhé!”
Vương Hào hoảng sợ.
Nếu bảo anh ta thanh toán, tiền hôm nay có thể trả.
Nhưng đây đều là món đặc sắc, anh ta mới gọi có hai.
”Haha, anh đừng hiểu lầm, vì đây là anh Trần gọi, là món ăn chúng tôi tặng! Bộp! Bộp!”
Nói xong nhân viên phục vụ nữ vỗ tay.
Từng món ăn đặc sắc, thậm chí có những món ăn đám con gái chưa gặp bao giờ được mang lên.
Khoảng 12 món.
Từ từ đặt trên chiếc bàn của Trần Lạc Thần.
Những món ăn này ít nhất cũng 60 đến 90 triệu.
”Này này này… anh ta chỉ gọi có khoai tây bào, các người liền tặng nhiều món ăn đặc sắc như vậy?
Giang Bích Ngọc kinh ngạc.
Cô ta sắp choáng rồi.
Cô ta rất muốn được nếm thử một lần đặc sắc của căn bếp Gia Viên, nhưng sao được cơ chứ, nếu chia mỗi lần gọi hai món cũng phải ăn 10, 20 thứ.
Nhưng ai có tiền mà mời cô ta ăn 10, 20 thứ chứ?
Món ăn đặc sắc rất đắt!
Nhưng bây giờ, Trần Lạc Thần gọi một tô mì và khoai tây sợi, người ta đã tặng hẳn 20 món.
Hơn nữa đều là cao cấp nhất?
Không chỉ Giang Bích Ngọc, bọn Trịnh Thiên Thiên cũng ngây ngẩn cả người, nhìn Trần Lạc Thần không thể tin được.
Trần Lạc Thần cũng không thế ngờ, vị quản lý sảnh này giải quyết như vật ư?
Anh cũng không ăn hết được một bàn món ăn đặc sắc này.
Lập tức nhìn về phía Tô Lệ Hàm: ”Bạn Tô Lệ Hàm, qua đây ăn một chút không?”
Tô Lệ Hàm cũng chẳng ngại gì,
Hơn nữa giờ cô thật sự cảm thấy Trần Lạc Thần đầy bí ẩn.
Sao người ta lại cho cô mặt mũi như vậy chứ?
Lập tức cười đi qua.
Ngồi xuống trước mặt Trần Lạc Thần.
Biểu cảm trên mặt Vương Hào khỏi phải nói.
”Hừ! Tôi biết rồi! Có phải là gọi khoai tây bào thì được tặng món ăn đặc sắc không? Hoạt động của nhà hàng à?”
Trịnh Thiên Thiên quả thực không tin vào mắt mình.
Cô ta muốn ăn nhưng lại ngại.
”Đúng, đúng, đúng, có lẽ nhà hàng có hoạt động!”
Vương Hào không phục mà nói.
Một nhân viên phục vụ vừa vào, Vương Hào hỏi thẳng: ”Đúng rồi, có phải là gọi một đĩa khoai tây sợi thì sẽ được tặng món ăn đặc sắc không?”
Cứ vậy mà hỏi nhân viên phục vụ.
Nhất thời khinh thường nói: ”Anh này có bệnh à? Một đĩa khoai tây sợi còn tặng anh món ăn đặc sắc? Có bệnh!”
Nói xong, nhân viên phục vụ trực tiếp nhăn mặt rời đi.
Phòng bếp Gia Viên là một thế lực của phố thương mại Kim Lăng, khách bình thường nào dám gây chuyện với nhân viên phục vụ.
Vương Hào bị đánh vào mặt.
Sắp đánh cho tỉnh mộng rồi, câu này mà cũng hỏi được.
”Trần Lạc Thần, một mình anh ăn được nổi nhiều món vậy không?”
Giang Bích Ngọc tức giận nói.
Trần Lạc Thần này, nhiều món ngon như vậy lại không cho chút.
”Ồ, các người ai muốn ăn thì qua!”
”Anh!”
Giang Bích Ngọc sắp tức chết rồi. Nhất thời ăn cơm chẳng còn chút vị nào. Cô thật sự muốn nếm thử.
”Tôi biết rồi!”
Mặt Vương Hào đỏ lên, giống như bỗng nhiên bừng tỉnh.
”Hahah, Trần Lạc Thần, lần trước anh tiêu chắc nhiều lắm nhỉ? Nghe nói mấy trăm triệu cho nên lần này anh tới, quản lý sảnh mới tặng anh nhiều món như vậy đúng không?”
Vương Hào không dám nghĩ tới khả năng khác thật.
Chỉ có khả năng này mới khiến trong lòng anh ta thoải mái.
”Chắc thế đó…” Trần Lạc Thần cười cười.
Nhanh chóng vùi đầu vào ăn.
”Vậy anh ăn đi, xem lát nữa anh còn ăn được nữa không!” Sắc mặt Vương Hào bỗng nhiên thay đổi.
Đứng dậy.
Lần này xem như Trần Lạc Thần đánh lên mặt tất cả mọi người ở đây rồi.
Đặc biệt là Vương Hào, anh ta ngại đặt món, kết quả người ta liền tặng Trần Lạc Thần 20 món.
Trần Lạc Thần anh rõ ràng biết mình thích Tô Lệ Hàm, kết quả liền gọi Tô Lệ Hàm đến ăn cùng anh trước mặt mọi người.
Mặt mũi sắp bị đánh sưng lên rồi.
”Vương Hào, ý gì thế?”
Giang Bích Ngọc nghi hoặc nói.
”Ý gì đâu? Bích Ngọc, Trần Lạc Thần này không phải là trúng 600 triệu sao, lần trước anh ta mời khách bị đám Lục Phàm lừa tiêu mất 450 triệu, lần trước thuê lái thử Ferrari nhất 150 triệu, giờ trên người anh ta chẳng còn cái gì cả!”
”Hơn nữa nhà hàng người ta thấy anh có tiền, tiêu nhiều nên mới cho anh ta mặt mũi, nếu chúng ta nói cho quản lý sảnh tên này nghèo vô cùng, cô nói xem sẽ thế nào?”
Vương Hào cười lạnh, nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần.
”Haha, tên ngu này, nhà hàng cho anh ta thể diện như vậy, không phải là muốn lôi kéo khách quen ư, nếu người ta biết không có hi vọng, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta!”
Lí Niệm cười lạnh.
”Người anh em này được đấy, trúng 600 triệu tiêu hết trong một lần, đỉnh!!”
Đỗ Lỗi cũng cười.
Mà một đám gái đẹp bên cạnh cũng hơi lắc đầu nhìn Trần Lạc Thần.
”Không được, anh Hào, nếu đợi lát đến cuối chúng ta nói, nhà hàng Gia Viên sẽ không cho là chúng ta với anh ta một nhóm, gây phiền phức cho chúng ta, dù sao cũng cùng một phòng bao!”
Lí Niệm vỗ ót một cái.
”Đúng đấy, tôi thấy giờ chúng ta đi nói luôn đi! Tránh để người ta hiểu lầm!”
”Được!”
Vương Hào hung hăng trừng mắt Trần Lạc Thần, trực tiếp đi xuống tầng.
Còn Tô Lệ Hàm khẩn trương cắt đứt: ”Trần Lạc Thần, bọn họ nói đúng, anh đã tiêu ở đây 450 triệu, sau đó quản lý mới tặng anh nhiều món như vậy ư?”
Trần Lạc Thần chỉ cười cười: ”Không sao, cô ăn no chưa? No rồi thì chúng ta xuống tính tiền đi, đừng lo lắng cho tôi!”
Tô Lệ Hàm gật đầu.
Sau đó mới đi cùng Trần Lạc Thần xuống tầng.
Dưới lầu, Vương Hào và Giang Bích Ngọc đã bắt đầu mở miệng.
”Quản lý mau nhìn, là tên nghèo đó, cô đừng nghĩ anh ta là người giàu, giờ đến cái quần anh ta cũng không mua nổi đâu!”
Vương Hào chỉ Trần Lạc Thần.
”Đúng đấy, cô tặng nhiều đồ ăn cho tên này như vậy, nếu không phải bọn tôi mang anh ta đến, anh ta cũng không có tiền đến đâu!”
Lí Niệm nói một cách châm chọc.
”Cứ bảo anh ta làm việc ở đây đi, món ăn hơn 60 triệu đều để anh ta ăn rồi, đúng là lãng phí! Cô biết không, anh ta trúng được 600 triệu, một lần tiêu hết 450 triệu ở đây, hơn nữa còn làm cái khác, anh ta hết tiền rồi!”
Trịnh Thiên Thiên cũng lạnh giọng nói.
Mà quản lý Kim chỉ lẳng lặng đứng đỏ, cô ta chẳng tiếp lời của ai cả.
Cảnh này khiến cho không ít người tính tiền ở đại sảnh tầng một vây quanh lại.
”Chuyện gì thế?”
”Hình như là tên bất tài vô dụng kia giả làm người giàu, kết quả bị phát hiện!”
”Mẹ nó, chuyện gì cũng có vậy!”
Trần Lạc Thần mặc kệ những chuyện này.
Bình thản bước tiếp.
Đến trước mặt chị Kim.
Cười khổ nói: ”Chị kim, trên sổ tôi còn bao nhiêu tiền?”
Cái gọi là trên sổ là khoản tiền được trả lại vào tài khoản của Trần Lạc Thần vào lần trước khi mời khách.
Bởi vì phần tiền này tính toán cuối năm còn phải đưa cho Trần Lạc Thần.
”Thưa anh Trần, còn 600 triệu!”
”Hít!” Lời này vừa nói ra, toàn bộ người trong sảnh hít một ngụm khí lạnh.
”Được được, vậy thu một lần nữa, tôi lại nạp thêm 900 triệu đi!”
Lúc nói, Trần Lạc Thần trực tiếp lấy ra quẹt máy POSS, tỏ rõ 900 triệu đã thanh toán xong!”
”Gì thế?”
”Mẹ nó!”
”900 triệu đó!”
Vương Hào mở to hai mắt nhìn, cảm thấy một màn trước mặt không chân thực.
Ngực Giang Bích Ngọc không ngừng phập phồng.
Những người còn lại há to miệng.
Sao có thể, vốn bọn họ nghĩ Trần Lạc Thần đã tiêu hết 600 triệu kia, không còn tiền rồi.
Nhưng giờ thì trên sổ sách ở nhà hàng Gia Viên đã có 600 triệu rồi, mà hiện tại lại nạp thêm 900 triệu nữa.
Đây là 1 tỷ rưỡi đó!
”Trần Lạc Thần! Rốt cuộc anh anh anh có bao nhiêu tiền?” Giang Bích Ngọc dường như kinh ngạc kêu lên.
Cô ta có loại trực giác, Trần Lạc Thần có khả năng đã trúng mấy tỷ…