Sở dĩ duy trì khoảng cách là bởi vì trong xương cốt Hồ Tuệ Mẫn vẫn là một công chúa nhỏ kiêu ngạo, đương nhiên thích ở cùng với những người có địa vị cao như Thẩm quân văn, Phương Kiển Niếp và Phương Di.
Điều này cũng không gì đáng trách. Trần Lạc Thần cũng không chú ý đến ánh mắt ghét bỏ của Hồ Tuệ Mẫn và Từ Dương Dương, giờ phút này đôi mắt của anh chỉ chú ý đến tình hình khắp nơi. “Kiến Niếp mau nhìn kìa, những đứa trẻ đó đang cầm đồ chơi làm bằng đường, em rất thích, mà không biết chỗ bán!” Mọi người ngồi ở chỗ dựa cửa sổ, Phương Di chỉ vào mấy đứa trẻ nói. “Cậu còn thích thứ đó sao, tớ biết chỗ bán, đi 500 mét về phía bắc, nếu thích thì tớ dẫn cậu đi!”
Lúc này Hồ Tuệ Mẫn nói.
“Được!”
Phương Di hưng phấn đứng lên. Sau đó quay đầu nhìn về phía Trần Lạc Thần.
“A Tam, anh đi cùng đi, dù sao anh cũng đang nhàn rỗi không có việc gì!”
Phương Di cười nói.
“Không cần đâu, hai chúng ta đi thôi là được!”
Hồ Tuệ Mẫn nói. Lời nói mang theo ý ghét bỏ. Mà giờ phút này Trần Lạc Thần cũng liếc mắt nhìn Hồ Tuệ Mẫn.
“Đi thôi!”
Phương Di kéo cánh tay Trần Lạc Thần. "A Tam, anh đi cùng Phương Di đi! Có người đi cùng tôi mới yên tâm!” Lúc này Phương Kiển Niếp cũng cười nói. Trần Lạc Thần mới bất đắc dĩ gật đầu. Vì thế anh lập tức đi cùng Phương Di và Hồ Tuệ Mẫn. Vốn dĩ cho rằng Phương Di mua đồ chơi làm bằng đường xong rồi sẽ quay về, nhưng không ngờ cô nhóc này chưa được nhìn thấy nhiều đồ chơi, nên cái gì cũng muốn mua muốn xem.
Càng đi dạo càng kéo dài thời gian. "A a a!" Trần Lạc Thần VỖ vào bả vai Phương Di, ý bảo bây giờ cần phải trở về. “Không vội, đi xem thêm chút nữa!” Phương Di cười nói. “Nếu A Tam muốn về thì để anh ta về trước đi!” Hồ Tuệ Mẫn nói. “Không được, đi về trước sẽ không thú vị đâu!” Phương Di lắc đầu.
“Hả?”
Mà đúng lúc này, Trần Lạc Thần đang chuẩn bị khuyên Phương Di đi về lần nữa, thì vành tai bỗng nhiên hơi động đậy.
Sau đó anh chuyển tầm mắt nhìn về phía khác. Lập tức nhìn thấy có ít nhất mười mấy bóng người đi về phía họ. Mà bây giờ Hồ Tuệ Mẫn và Phương Di vẫn hồn nhiên không biết gì. Trần Lạc Thần lại nhắc nhở Phương Di. Tốc độ của mười mấy người kia bỗng nhiên nhanh hơn. Chúng chạy về phía Phương Di. Hơn nữa còn bắt được cánh tay của Phương Di. Sau đó có mười mấy người lập tức bao vây xung quanh. Bả vai Trần Lạc Thần cũng bị đè lại, đồng thời có một khẩu súng dí vào bên hông anh. “Nhóc con đừng nhúc nhích! Dám động đậy tao sẽ đánh chết mày!” Người nọ hung tợn nói.
Thật ra Trần Lạc Thần có thể phản kháng rất dễ dàng, thế nhưng bây giờ nhóm người này hiển nhiên là có kế hoạch, hơn nữa kế hoạch còn rất chu đáo chặt chẽ.
Nếu cứ trực tiếp đánh lộn ở đây. Thì chỉ sợ nhóm người này sẽ nổ súng lung tung làm người khác bị thương. Với lại bây giờ không biết tình hình của Phương Kiển Niếp như thế nào. Cho nên Trần Lạc Thần lựa chọn không hành động thiếu suy nghĩ. “Anh... Các người là ai? Muốn làm gì?” Phương Di cũng bị bắt lại.
Giờ phút này cô ta sợ hãi nói.
“Đó là những tên côn đồ định bắt cóc chúng ta đấy!” Hiển nhiên Hồ Tuệ Mẫn đã trải qua trường hợp này, cô ta khẽ cau mày nói. “Hừ, cô gái xinh đẹp này thật bình tĩnh, nhưng đợi lát nữa, chỉ sợ cô bình tĩnh không nổi đâu, ha ha ha!” Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai trong đó cười lạnh nói. “Các người thật to gan, có biết đây là địa bàn của ai không, biết tôi là ai không mà dám bắt tôi, chị của tôi đang uống cà phê ở bên cạnh đó!” Phương Di sợ hãi cảnh cáo. “Hừ, sao lại không biết, con gái thứ hai nhà họ Phường Phương Di đúng không, cô nói không sai, đúng là chị của cô Phương Kiển Niếp đang uống cà phê, nhưng cô ta đã bị người của chúng tôi mời đi uống cà phê rồi! Chỉ còn mỗi cô, đi theo tôi!”
Cầm đầu nam tử hung hăng nói với Phương Di. Lúc này, có một chiếc xe lao về phía bên này. “Lên xe!”
Nói xong, ba người bị kéo lên xe.
Mà Trần Lạc Thần còn đang suy nghĩ rốt cuộc nên ra tay trên đường như thế nào. Mấy người này có vũ khí, nhưng Trần Lạc Thần thật sự không để vào trong mắt. “Thu phục được chưa?” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong bộ đàm. “Được rồi, dễ như trở bàn tay!”
Người cầm đầu nói.
Sau đó lập tức nghe được giọng nói của Phương Kiển Niếp từ trong bộ đàm. “Thật đúng là bị họ bắt!” Trần Lạc Thần nghĩ thầm. Anh lập tức yên ổn ngồi trên xe, chờ đến khi nhìn thấy Phương Kiển Niếp rồi tính tiếp. “Đưa vào hết đi!” Đám người Trần Lạc Thần bị trùm khăn lên đầu Sau khi đẩy ba người xuống một tầng hầm, mấy tên thuộc hạ mới mở khăn trùm đầu ra. Lúc này Phương Di mới nhìn được căn phòng, Phường Kiển Niếp, còn có Từ Dương Dương, Lâm Thắng Nam, Thẩm Quân Văn đều bị trói ở đây! “Phương Di, A Tam, mọi người không sao chứ?” Phương Kiển Niếp đang bị trói trên ghế, lo lắng hỏi. “Kiến Niếp, em không sao, bọn chúng... Là ai, sao lại to gan như vậy?” Phương Di vội vàng hỏi. “Là ai sao? Ha ha, còn có thể là ai, bọn chúng là nhà Tư Đồ, bọn chó vong ân bội nghĩa!” Phương Kiển Niếp nổi giận mắng. “Chúng mày ngoan ngoãn ở đây đi! Đợi lát nữa sẽ có người tới đây với chúng mày!”
Một người nói.
Sau đó đám người lập tức đi ra ngoài. “Không thể tin được, bây giờ còn có gia tộc xây một căn phòng bí mật như vậy!”
Hồ Tuệ Mẫn nói. “Đúng vậy, thảo nào trong tay đám người này đều có vũ khí! Lại còn là loại mới nhất trong quân khu, có hỏa lực rất mạnh!” Giờ phút này Thẩm Quân Văn cũng nhíu mày nói. Trần Lạc Thần nghe vậy thì nhớ ra hình như Thẩm Quân Văn và Hồ Tuệ Mẫn đều đến trường học nằm vùng để tra án. Không ngờ đã nửa năm rồi. Lúc đó anh còn tò mò hai người này đang tra vụ án gì.
“Xin lỗi Thắng Nam, Dương Dương và Tuệ Mẫn, chúng tớ đã liên lụy đến các cậu, nhưng các cậu cứ yên tâm, tớ nhất định sẽ không để người nhà Tư Đồ làm các cậu tổn thương!”
Phương Kiển Niếp nói lời xin lỗi. “Không có gì, bây giờ quan trọng nhất là phải mau nghĩ cách chạy đi!” Thẩm Quân Văn bình tĩnh nói, thể hiện khí chất của anh ta. “Haiz, nếu Trần Lạc Thần có ở đây thì tốt rồi, cậu ấy là người có bản lĩnh nhất, nếu biết chúng ta xảy ra chuyện, chắc chắn cậu ấy sẽ không mặc kệ đứng nhìn!” Lâm Thắng Nam khóc lóc nói. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Lâm Thắng Nam và Từ Dương Dương gặp phải chuyện này, đương nhiên hai người rất sợ hãi. Mà nhắc tới Trần Lạc Thần, trong lòng mấy nữ sinh đều ngây ngẩn. Đặc biệt là Phương Kiển Niếp, vẻ mặt cô ta trở nên buồn bã. “Vô dụng thôi, cho dù Trần Lạc Thần biết thì cũng vô dụng, bởi vì cậu ấy đã xảy ra chuyện!” Phương Kiển Niếp nói. “A? Đã xảy ra chuyện?”
Lâm Thắng Nam, Từ Dương Dương, Hồ Tuệ Mẫn đều nhìn về phía Phương Kiển Niếp. “Đúng vậy, từ nửa năm trước cho đến bây giờ vẫn không biết sống chết ra sao!” Phương Kiển Niếp nói. “Sao lại.” Lâm Thắng Nam khó có thể tin được nói. “Tôi từng nghĩ vì sao công ty của Vương Tiểu Hoa lại đột nhiên đóng cửa, hóa ra là Trần Lạc Thần đã xảy ra chuyện!” Từ Dương Dương cũng hơi thất vọng nói. “Hừ, đáng đời!”
Bỗng nhiên, giọng nói của Hồ Tuệ Mẫn vang lên.
“Ai bảo lúc trước cậu ta kiêu ngạo như vậy, cứ thích khoe ra, cho rằng mình có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm, bây giờ thì sao, người vô phúc chính là người vô phúc!”
Hồ Tuệ Mẫn nhớ lại một ít chuyện cũ, không khỏi tức giận nói.
- ------------------