Tiếng xe cứu thương ngày càng gần, ngày càng gần, mà Phương Di cảm thấy ý thức của mình ngày càng mơ hồ.
“A Tam….”
…
“Sao vậy?”
Trên một chiếc tàu cao tốc.
Nhìn thấy một chàng trai trẻ đang dựa vào cửa sổ, đột nhiên lấy tay che ngực, run rẩy.
Cô gái quan tâm hỏi.
“Không sao, lúc nãy tin có chút đập nhanh và loạn nhịp, thật kỳ quái!”
Chàng trai trẻ cười khổ.
Sau đó quay đầu nhìn cô gái: “Đúng rồi, cái này cô cầm lấy, về đến Kim Lăng, cô thu xếp ổn thỏa, tìm một công việc trước, tiền trong thẻ, đương nhiên cũng đủ một đời không phải lo đến cái ăn cái mặc!”
Chàng trai trẻ đưa cho cô gái một chiếc thẻ ngân hàng.
“Lạc Thần, cái này tôi không thể nhận, bây giờ cậu đang rất thiếu tiền, tôi tìm một công việc, cuộc sống cũng không tồi!”
Mà cô gái, không phải là người khác, chính là Mã Tiểu Vũ.
Sau đó, Mã Tiểu Vũ vội vàng đưa chiếc thẻ ngân hàng cho Trần Lạc Thần.
“Đúng đó Lạc Thần, cậu còn cần tiền hơn chúng tôi, cậu cứu tôi một mạng, nếu phải đưa cũng là chúng tôi đưa tiền cho cậu!”
Mẹ của Mã Tiểu Vũ cũng nói.
“Ha, không sao, sau này tôi cũng không có nhiều việc phải dùng đến tiền, làm nhiều chuyện như vậy…haha!”
Trần Lạc Thần cười khổ.
“Sao vậy Lạc Thần? Còn có, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao cậu không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Trần nữa?”
Mã Tiểu Vũ lo lắng nói.
“Không có chuyện gì, chuyện này Mã Tiểu Vũ cậu không nên biết vẫn tốt hơn!”
Trần Lạc Thần vỗ đầu Mã Tiểu Vũ.
Lần này trở về Kim Lăng, Trần Lạc Thần không chỉ muốn gặp lại cố nhân, còn muốn làm một chuyện nữa…
Mà tiền đối với anh mà nói, lại là một thứ phiền toái.
Thử nghĩ xem, cuộc sống chính là kỳ diệu như vậy.
Trước đây cũng là ngồi xe tàu đi đến Kim Lăng, cứ nghĩ là đến Kim Lăng rồi, bản thân có thể có một thái độ khác với cuộc sống đại học hoàn toàn mới mẻ.
Không cần giống như lúc học cấp 2, cấp 3, sống trong những ngày tự ti không có tiền.
Nhưng đến trường đại học mới phát hiện, hóa ra tiền ở đâu cũng giống nhau.
Lúc đó, bản thân hi vọng có tiền, đợi có tiền rồi, bản thân nhất định phải sống ra một con người, đi đến đâu cũng có người nịnh hót.
Sau này, đột nhiên có tiền, Trần Lạc Thần phát hiện bản thân mình không làm được cái việc đi khắp nơi khoe khoang sự giàu có của mình.
Bởi vì khát vọng kia không còn nữa, anh vẫn muốn sống một cuộc sống bình thường, sống hòa hợp với Tô Lệ Hàm, sau đó kết hôn, sinh con, tốt nhất là một nam một nữ. Sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Bây giờ Tô Lệ Hàm rời đi rồi, cuộc sống của phú nhị đại cũng giống như một giấc mơ.
Nhưng điều kỳ lạ, Trần Lạc Thần bây giờ đối với tiền không còn khát vọng như vậy nữa.
“Lạ Thần, cậu thay đổi rồi!”
Mã Tiểu Vũ đột nhiên nói.
“Hả? Tôi thay đổi rồi?”
Trần Lạc Thần thu lại suy nghĩ.
“Ừ, tôi vừa gặp cậu đã phát hiện cậu không còn giống với trước kia nữa! Nhưng có một thứ cậu vẫn không thay đổi, đó chính là tình bạn của cậu với tôi vẫn không thay đổi, cậu vẫn đối xử tốt với tôi như trước!”
Mã Tiểu Vũ nói.
“Đương nhiên rồi, cậu là bạn tốt của tôi mà!”
“Vậy Lạc Thần, nếu như cậu xem tôi là bạn, có thể nói cho tôi biết có phải cậu gặp phải chuyện gì không, tâm sự của cậu quá nhiều! Tôi biết, cậu không còn là phú nhị đại hào quang như trước đây, trở lại Kim Lăng, cảm giác của cậu sẽ khác, nhưng, cho dù cậu có là phú nhị đại hay không, tôi vẫn xem cậu là người bạn tốt nhất của tôi, cậu không hỏi, tôi cũng không hỏi, nhưng hai chúng ta là bạn tốt, đúng không!”
Mã Tiểu Vũ cười nói.
“Vì vậy, số tiền này tôi không thể nhận, cậu cầm lấy đi, có thể làm lại từ đầu ở Kim Lăng! Tôi làm trợ thủ cho cậu!”
Mã Tiểu Vũ lại đặt chiếc thẻ vào tay của Trần Lạc Thần.
“Số tiền này tôi thật sự không cần dùng dến, hơn nữa, sau này tôi không biết còn có thể trở về hay không!”
Trần Lạc Thần cười khổ.
“Cậu có ý gì? Sau này cậu có dự định gì?”
Mã Tiểu Vũ hồn bay phách lạc hỏi.
“Không có chuyện gì, nói rồi cậu lại cảm thấy sợ hãi, đừng hỏi nữa!”
Mà Mã Tiểu Vũ muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn không nói ra.
Rất nhanh đã đến trạm dừng Kim Lăng.
Trần Lạc Thần bắt một chiếc taxi, bảo Mã Tiểu Vũ ngồi lên, còn về chiếc thẻ ngân hàng, Trần Lạc Thần không chút dấu vết nhét vào trong túi của Mã Tiểu Vũ từ lâu, mà mật khẩu, Mã Tiểu Vũ cùng biết, từ lúc học đại học cô ta đã biết mật khẩu thẻ ngân hàng của anh, chính là ngày sinh nhật của anh.
“Trần Lạc Thần, cậu không đi cùng chúng tôi sao?”
Mã Tiểu Vũ kéo kính cửa sổ xuống, hét lên với Trần Lạc Thần.
“Không, Tiểu Vũ tạm biệt!”
Trần Lạc Thần vẫy tay.
Chiếc xe khởi động.
Mà Mã Tiểu Vũ lại thò đầu ra hét lên:
“Lạc Thần, chúng ta ở bên nhau đi? Có tiền hay không cũng không quan trọng, chúng ta kết hôn, có thể ở Kim Lăng làm việc sống qua ngày!!!”
“Nếu như cậu không thích Kim Lăng, chúng ta có thể về quê! Tìm một địa phương nhỏ, xây một ngôi nhà, sống những ngày bình yên, cậu có nghe thấy không?”
“Cậu nói cái gì?” Trần Lạc Thần hét lên: “Chậm một chút, hãy sống thật tốt!”
Trần Lạc Thần vẫy tay.
“Tôi nói, chúng ta ở bên nhau? Có thể không? Tôi không cần cái gì cả!”
“Tài xế, chú dừng xe lại!”
Mã Tiểu Vũ vội vàng hét lên với tài xế.
Nhưng tài xế không nghe theo, nhét số tiền Trần Lạc Thần đưa cho ông ta vào túi, đột nhiên đạp ga, lái vế phía xa.
Trần Lạc Thần vẫy tay.
Nghe thấy, đương nhiên là nghe thấy rồi.
Nhưng Trần Lạc Thần biết, mình không bao giờ có thể sống cuộc sống của một người bình thường.
Một khi chưa tìm được Lệ Hàm, anh không có ý định bắt đầu một cuộc sống mới.
Mà sự khác biệt này, tại sao Trần Lạc Thần lại không bỏ.
Bởi vì sự khác biệt này, rất nhiều cố nhân, nhưng mãi mãi sẽ không gặp lại…
Trần Lạc Thần mặc áo khoác ngoài màu đen, lúc này đội mũ lên, đeo khẩu trang lên.
Bắt một chiếc taxi.
“Đi đâu?”
“Đi đến bệnh viện trước!”
Rất nhanh đã đến bệnh viện.
Trần Lạc Thần xuyên qua cửa kính phòng bệnh, nhìn thấy Hàn Phi Yên, khuôn mặt tái nhợt, đeo máy thở, nằm trên giường.
Nhớ đến ngày trước cô nhóc Hàn Phi Yên này hoạt bát như thế nào.
Nếu như không gặp phải anh, có lẽ cô ta đã sống rất tốt, nói không chừng, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của mình, đến bây giờ cũng có thể trở thành hotgirl mạng rồi.
Mỗi ngày đều sống vui vẻ, thật tốt biết bao!
Nhưng cô ta vì nghe ngóng tung tích của mình, bị người ta bắt, ném từ trên lầu xuống.
Trần Lạc Thần tưởng tượng ra cảnh tượng ngày hôm đó Hàn Phi Yên đi tìm mình, cùng với Tiểu Vũ ở dưới tầng, dáng vẻ lo lắng.
Vốn dĩ cho là nhìn thấy hi vọng, kết quả lại là sự bắt đầu của vận hạn.
Mạc Kiếm người này, rốt cuộc hận thù đến mức nào.
Trần Lạc Thần đứng ở cửa, không khỏi nắm chặt tay nắm cửa phòng bệnh.
Năm dấu tay đã in sâu lên trên.
“Này, này, người này, đứng chặn ở cửa, rốt cuộc đi vào hay không?”
Y tá bưng một chiếc khay, không khỏi tức giận hỏi.
Người này thật là, đứng ở cửa rơi nước mắt, nhưng lại không đi vào.
Mà lúc chàng trai trẻ quay đầu qua.
Nước mắt lưng tròng lập tức biến mất.
Anh đeo khẩu trang.
Nhưng đôi mắt kia lại giống như biết nói, mang theo khí thế thu hút người khác.
Lại khiến cô y tá sợ hãi, run rẩy.
Chiếc khay suýt nữa cũng không giữ được.
“Cái này cho cô, bên trên có viết cụ thể đường châm cứu, cùng với một phương thức thảo dược, cho dù là cô hay là bác sĩ, sau khi hiểu được thì hãy cứu cô ấy!”
Chàng trai trẻ nói xong, thì ném phương thuốc bí mật lên chiếc khay của cô y tá.
Sau đó đút hai tay vào túi quần, rời đi…