Sau một đêm.
Nhà họ Trần, Nam Dương.
“Gia chủ, tin tức tốt, tin tức tốt!”
Quản gia vội vã chạy tới.
Trần Cận Đông đang ở thư phòng đọc sách, khi quản gia bước vào, Trần Cận Đông vuốt vuốt ấn đường, bỏ kính mắt xuống.
“Tin tức tốt gì?”
Trần Cận Đông hỏi.
“Là Mạc Trường Không, trong nửa năm qua, Mạc Trường Không chống đối nhà họ Trần khắp nơi, đặc biệt là cái tên Mạc Kiếm kia, nhưng chúng tôi vừa nhận được tin tức chính xác là Mạc Kiếm mất tích.”
“Hả? Mạc Kiếm mất tích?”
Trần Cận Đông không khỏi đứng lên.
Nói thực ra mặc dù Mạc Kiếm là con trai thứ ba của Mạc Trường Không, nửa năm qua còn thành lập thế lực, đối đầu với nhà họ Trần khắp nơi.
Mặc dù Trần Cận Đông không để Mạc Kiếm vào mắt.
Nhưng con ruồi tuy nhỏ nhưng nó làm người ta buồn nôn.
Quả thật là cũng chọc cho trên dưới nhà họ Trần đến kiệt sức.
Là một con dao cắm vào nhà họ Trần.
Mà bây giờ Mạc Kiếm lại mất tích?
“Đúng vậy, không chỉ mất tích, mà phần lớn đội ngũ của Mạc Trường Không cũng đều rút đi toàn bộ, đêm qua đi sạch sẽ, lần này nhà họ Trần chúng ta có thể hít thở thoải mái rồi.”
Quản gia vui vẻ nói.
Trần Cận Đông cũng mỉm cười gật đầu.
“Nhưng mà…”
Lông mày Quản gia lại nhíu một cái: “Mạc Kiếm là con trai mà Mạc Trường Không thương yêu nhất, bây giờ cậu ta xảy ra chuyện, không biết Mạc Trường Không có thể giận chó đánh mèo lên nhà họ Trần chúng ta, thậm chí nghi ngờ nhà họ Trần chúng ta hay không?”
“Sẽ không.”
Trần Cận Đông ném sách trong tay: “Mạc Trường Không không phải kẻ ngu, bản lĩnh của Mạc Kiếm vô cùng mạnh, đừng nói nhà họ Trần chúng ta hoàn toàn không động vào Mạc Kiếm được, cho dù động thì với tình hình như hiện tại nhà họ Trần chúng ta cũng không dám bắt Mạc Kiếm làm gì, trong lòng Mạc Trường Không biết rõ điểm này. Mà bây giờ Mạc Trường Không lại rút hết đội ngũ đi, rõ ràng chính là phía bên họ xuất hiện vấn đề lớn.”
Trần Cận Đông cười nói.
Trong lòng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Gia chủ nói đúng, là thuộc hạ quá lo lắng.”
Quản gia cười nói.
“Nhưng mà có thể ở Kim Lăng bắt Mạc Kiếm đi dễ như trở bàn tay, có lẽ người này nhất định cũng là cao thủ trong cao thủ. A Phúc…”
Bỗng nhiên vẻ mặt Trần Cận Đông nghiêm túc.
“Gia chủ, ngài nói…”
“Tôi cho ông một nhiệm vụ bí mật, đó chính là không tiếc bất cứ giá nào, đi điều tra chuyện này cho tôi. Tốt nhất là có thể biết được tung tích thế lực của vị cao thủ này, nếu như có thể mời vị cao thủ này đến trợ giúp nhà họ Trần chúng ta thì khó khăn Mạc Trường Không này nói không chừng có thể giải quyết được, nhớ kỹ là không tiếc bất cứ giá nào.”
Trần Cận Đông vỗ bàn một cái nói.
“Thuộc hạ hiểu rõ, vậy đi làm thôi!”
“Đợi một chút, đi gọi mấy người cô cả, bà chủ và Lam đến, rất lâu rồi người một nhà không cùng nhau ăn bữa cơm, hôm nay ăn một bữa tiệc gia đình.”
“Rõ!”
Quản gia nhìn thấy Trần Cận Đông vui vẻ như thế thì trong lòng càng vui vẻ hơn.
Bữa tiệc nhà họ Trần, từ nửa năm trước sau khi Trần Lạc Thần xảy ra chuyện.
Thì rốt cuộc chưa từng ăn.
Đến ngay cả Dương Ngọc Bình, nửa năm qua cũng nói rất ít khi ở bên cạnh Trần Cận Đông.
Ông ta đã thành thói quen tự nhốt mình ở trong thư phòng.
Bữa tiệc gia đình lần này nhìn thấy ba mình vui vẻ như thế, Trần Bạch Lan và Tần Lam cũng đều thay đổi tâm trạng.
“Ba, chuyện gì vui vẻ như vậy? Không phải là có tung tích của Lạc Thần chứ?”
Trần Bạch Lan vội hỏi.
Trần Cận Đông sa sút tinh thần lắc đầu: “Lạc Thần vẫn không rõ tung tích…”
Đám người vẻ mặt ảm đạm.
“Nhưng mà hôm nay quả thật cũng là một ngày tốt lành, ba đã nhận được tin chính xác là Mạc Kiếm đã mất tích, biệt thự Vân Đỉnh Sơn xảy ra một thảm họa, toàn bộ thuộc hạ của Mạc Trường Không bị giết.”
Trần Cận Đông nói.
“Cái gì? Mạc Kiếm anh ta mất tích?”
Trần Bạch Lan đứng lên cười nói.
“Đúng vậy, vị cao thủ thần bí này bắt Mạc Kiếm đi, cũng không biết là cố tình hay vô ý, dù sao cũng giúp nhà họ Trần chúng ta một ơn huệ lớn.”
Trần Cận Đông cười nói.
“Vậy thì ba, ngoại trừ nhà họ Mạc ra thì còn có Ẩn tộc sao?”
Trần Cận Đông lắc đầu: “Chuyện này không biết được, nói tóm lại, hiện tại chúng ta vẫn cực kì cần cao thủ như vậy đến giúp đỡ nhà họ Trần, nếu như tìm được bậc thầy này, ba sẵn lòng dùng một phần ba tài sản nhà họ Trần làm điều kiện.”
Đám người Trần Bạch Lan đều gật đầu…
Đặc khu Vân Quý, Tây Nam.
Trên một chiếc xe buýt đi đến tỉnh Vân Quý.
Vào lúc này, xe buýt đã đi trên một con đường cái của miền núi.
Trên đường cái hoang vu vắng bóng người, xung quanh đều là núi cao.
“Nghe nói trên con đường này có rất nhiều cướp.”
Một cậu mập mạp nhìn trên đường trầm lắng nói.
“Lần trước xem tin tức, nghe nói có một đội cướp, cướp bóc một chiếc xe buýt, người trên xe đều bị giết.”
Thấy tất cả mọi người nhìn về phía cậu ta, cậu ta lại nói.
“Không thể nào? Sao tôi không thấy tin tức này?”
Một người phụ nữ trung niên căng thẳng hỏi.
“Tin tức truyền ra không bao lâu liền biến mất. Loại chuyện này không thể tuyên truyền lung tung, tạo nên hoang mang.”
Cậu mập mạp nói.
“Hừ, cho dù có cướp thì sao? Chúng ta có nhiều người, đánh cũng đánh chết họ.”
Một người đàn ông cường tráng cười khẩy nói.
“Thế nhưng trong tay họ có súng.”
Cậu mập mạp bất đắc dĩ nói.
Lần này những người trong xe đều không nói lời nào.
Cũng bị cậu mập mạp khiến cho rất căng thẳng.
Sau đó cậu mập mạp cũng không nói chuyện nữa, móc ra một gói bánh quy rồi ăn.
“Hừ! Đã nói là có bọn cướp rồi mà cậu còn có tâm trạng ăn gì đó. Cậu mập như vậy, người ta cướp của cậu trước tiên.”
Một cô gái bất mãn nói.
“Tôi ăn để giải tỏa căng thẳng, chỉ khi răng không ngừng chuyển động, trạng thái tinh thần của con người mới dễ dàng thả lỏng nhất.”
Cậu mập mạp nói.
“Thật hay giả?”
“Không tin cô thử một chút đi. A! Cho cô một gói bánh quy.”
Cậu mập mạp chia cho mấy người.
“Tôi cũng muốn!” Trên xe có người cười nói.
“Không được, bánh quy của tôi rất đáng quý, mọi người đều không mua đồ ăn vặt sao? Nếu như muốn thì chín nghìn đồng cho mọi người một gói.”
Tiểu mập mạp ôm lấy hành lý của mình.
“Ha ha!”
Mọi người trên xe đều cười, cậu mập mạp này là người bán bánh bích quy, mọi người cũng đều đã nhận ra.
Nhưng chẳng ai quan tâm bao nhiêu tiền, rối rít lấy tiền mua một ít.
“Mấy người, trên đường đi mọi người cũng không nói chuyện, đói bụng không? Hay là ăn một miếng, thư giãn một tí?”
Cậu mập mạp phân phát dọc đường.
Khi đi đến vị trí trung tâm, nhìn thấy một người đội mũ đeo khẩu trang, cũng không nhìn ra bao nhiêu tuổi.
Mà phía sau anh thì là hai người trẻ tuổi hết sức yếu ớt.
Đã cảm thấy có chút kỳ quái từ lâu.
Nhưng người áo đen lúc này lại lắc đầu.
“Kết bạn thôi, tôi cũng không đòi tiền anh.” Cậu mập mạp nói.
Mà người áo đen lại quay đầu ra phía ngoài cửa sổ.
Thật là một tên kỳ quái.
Cậu mập mạp nói thầm.
Sau đó lại quay đầu sang bên trái người mặc khoác màu đen. Là một người đẹp mặc bộ quần áo da, có chút giống kiểu trong phim Black Widow.
Người đẹp này để tóc dài, nhưng mặt mũi lạnh lùng hà khắc.
Đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Người đẹp, cô cũng lấy một chút chứ?”
Cậu mập mạp cười nói.
Người đẹp lắc đầu.
“Bánh quy này hơi ngọt, vừa đúng lúc để giải tỏa mệt mỏi.”
Cậu mập mạp lại nói.
Có thể là cô gái muốn cho cậu mập mạp ngậm miệng lại, lập tức không nhịn được nói: “Lấy cho tôi một gói đi!”
Sau khi cậu mập mạp đưa cho cô ta.
Vẫn chờ cô gái trả tiền.
Nhưng lúc cô gái mở bánh bích quy ra, cũng đang chuẩn bị trả tiền thì dường như chợt nhớ tới cái gì đó.
Không khỏi nhướng mày lên.
“Tôi không mang tiền.”
“Cái gì? Cô không mang tiền? Ai mà tin chứ, chín nghìn cũng không có?”
Cậu mập mạp kinh ngạc nói.