Từ chuyện sinh hoạt hàng ngày đến ăn mặc đi lại, đều được Ngọc Nhi chăm lo chu toàn.
“Đúng rồi Ngọc Nhi!”
Lam Nhi nhìn như nghĩ đến cái gì đó, ngồi dậy nói:
“Một tháng trước, ông chủ từng nói sẽ thả cho chúng ta đi, còn cho chúng ta một khoản tiền nữa, chẳng phải trước kia cậu luôn nói muốn trở về đất nước của mình, quê hương của mình à, tuy là chú với dì đã qua đời rồi, nhưng mà chắc cậu vẫn còn người thân khác chứ nhỉ? Sao cậu lại không đi nữa?”
“Chắc không phải là cậu thích ông chủ của chúng ta đấy chứ?”
Lam Nhi che miệng bật cười, nói.
“Lam Nhi, cậu lại nói hươu nói vượn rồi, tớ…… tờ làm gì còn người nhà, thân thích gì nữa chứ, có điều, vừa mới nhìn thấy ông chủ, tớ đã cảm nhận được cảm giác an toàn rồi, thế nên mới muốn ở lại đây thôi, chứ tớ thì lấy đâu ra tư cách để thích ông chủ cơ chứ!”
Mặt Ngọc Nhi hơi hơi ửng hồng, vội vàng nói.
“Ngược lại là cậu đấy Lam Nhi, cậu còn muốn trở về quê nhà hơn tớ mà, sao cũng không đi vậy?”
Ngọc Nhi hỏi ngược lại.
“Tớ ấy à, có hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất là bởi vì ông chủ là một người tốt, sẽ không ngược đãi chúng ta như những ông chủ khác, ngược lại còn rất tôn trọng chúng ta nữa, ở bên cạnh ngài ấy sẽ được an ổn! Về phần nguyên nhân thứ hai, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, đó là anh Hổ từng hứa với tớ, không đến một tháng sẽ tới đây đưa tớ rời đi, tớ không muốn chạy lung tung, tớ muốn ở đây chờ anh Hổ tới đón, anh Hổ sẽ cứu anh trai của anh ấy ra, anh ấy đã nói rồi, một khi đưa tớ rời khỏi được đây, bọn tớ sẽ kết hôn với nhau!”
Lam Nhi hạnh phúc nói.
“Nhưng mà Lam Nhi này, lời mấy người đàn ông đó nói cậu cũng tin à? Không sai, anh Hổ kia quả thật đã từng cứu chúng ta đó, cơ mà, tớ vẫn không tin anh ấy sẽ đến đây đón cậu rời đi! Cậu vẫn nên chuẩn bị tâm lý trước thì hơn đó! Tất nhiên, anh Hổ từng cứu chúng tớ, tớ tin tưởng anh ấy, có điều…….”
Ngọc Nhi muốn khuyên Lam Nhi đừng ôm mãi hy vọng như thế, đỡ cho sau này phải chịu tổn thương.
“Tớ biết cậu muốn nói gì, Ngọc Nhi, nhưng mà, tớ tin anh Hổ, anh ấy đã cứu anh trai của mình, thì nhất định cũng sẽ tới cứu tớ, chúng tớ đã đính hôn với nhau rồi mà, tóm lại, nếu một ngày không đợi được, tớ sẽ đợi một năm, một năm không đợi được, tớ sẽ đợi cả đời, tớ sẽ mãi đợi anh ấy!”
Lam Nhi dùng hai tay ôm lấy má, mỉm cười nói.
“Được rồi, hiếm có khi nào cậu lại chấp nhất như thế đấy, đi, chúng ta đi nấu canh thôi, lát nữa đưa đến cho ông chủ!”
Hai người cười cười nói nói rời đi.
Lúc này, phía bắc tập đoàn Thiên Long.
Dựa vào một ngọn núi lớn.
Trên ngọn núi lớn này.
Đang có một đoàn người đi xuyên qua rừng cây.
Hơn một trăm người, chia thành năm đội, do năm anh em Thẩm Vạn Sơn dẫn dắt.
Ngọc Nhi cùng với Lam Nhi xách cặp lồng giữ nhiệt đi đến.
Từ xa đã trông thấy ông chủ đang ngồi trên ghế tắm nắng uống trà rồi.
Phía sau là hai người vệ sĩ mặc tây trang giày da, đeo kính đen.
Trong đó một người chắp hai tay sau lưng đứng nghiêm.
Người còn lại thì đang giương ô che nắng cho ông chủ.
“Ông chủ, tôi làm cho ngài bát canh nấm tuyết! Ngài nếm thử xem!”
“Lần sau không cần phải phiền phức như vậy đâu!”
Trần Lạc Thần buông tách trà xuống, hơi hơi mỉm cười, nói.
Ngọc Nhi nhìn về phía Trần Lạc Thần, nở một nụ cười ngọt ngào.
Cũng không biết là vì cái gì mà thể chất của ông chủ dường như lại mỗi ngày mỗi khác.
Ví như đoạn thời gian trước, cơ bắp trên người ông chủ đâu có được cuồn cuộn thế này.
Nhưng mà từ mấy hôm trước, lại đột nhiên tăng vọt.
Mà đoạn thời gian này, thân hình anh mới vừa hồi phục lại như lúc ban đầu. .
Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Loại tình huống này, Ngọc Nhi đã tận mắt chứng kiến hai lần rồi.
Đúng vào lúc này
Một loạt tiếng bước chân gấp gáp đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy Thẩm Vạn Sơn đang dẫn theo đội ngũ của mình, chạy về phía này.
Mấy người phía sau, còn nâng theo một người nữa.
“Ông chủ, chúng tôi phát hiện được người này ở trên núi, trông bộ dạng thì có vẻ đã hôn mê mấy ngày rồi, thương tích trên người rất nghiêm trọng, chỉ còn lại một hơi tàn thôi, vì thôi tôi liền đưa anh ta về đây!”
Thẩm Vạn Sơn nói.
Nói xong, mấy người thuộc hạ của hắn ta liền đặt cái người thanh niên chỉ còn một hơi tàn kia xuống đất.
Mà trông thấy người thanh niên này.
Chân mày Trần Lạc Thần nhíu lại thật chặt, tim cũng nhảy loạn trong lồng ngực.
“Rầm!”
Lam Nhi đang bưng khay đột nhiên chấn động toàn thân, cái khay cũng rơi xuống đất.
“Địa Hổ?”
“Anh Hổ!”
Trần Lạc Thần đứng bật dậy.
Còn Lam Nhi thì bật khóc chạy tới gần.
Cái người thanh niên đang hấp hối kia không phải ai khác, mà chính là Địa Hổ, một trong hai anh em Thiên Long Địa Hổ.
Trần Lạc Thần cũng vội vàng chạy tới gần Địa Hổ….