“Mắc mớ gì, đã sắp xếp ổn thỏa rồi, mấy người muốn để cho ai dạy thì để cho ai dạy à?”
Úc Kim Hương lập tức thấy bất mãn ngay, cô ta cùng với vài cô nữ sinh nữa bắt đầu phản bác lại.
Thấy bọn họ sắp sửa cãi nhau đến nơi.
Nghĩ mà xem, giống như mặt mũi già nua sắp sửa rớt xuống đến nơi, còn cầm nhật ký xông đến, kết quả người ta còn chưa nói với mình tiếng nào đã chiếm phòng thí nghiệm.
Nghĩ thôi cũng cảm thấy nhục nhã.
“Thầy Trần, chúng tôi đã chuẩn bị làm thí nghiệm rồi, như vầy đi, thầy dẫn học sinh của thầy về phòng học trước?”
Dư Giang đút tay trong quần, anh ta cười lạnh.
“Sao thế? Sao lại cãi nhau vậy, có để cho người khác học không?”
Hai cô giáo trẻ bước ra từ phòng thí nghiệm ở bên cạnh.
Tỏ vẻ bất mãn ngay.
Rồi sau đó Dư Giang nói với bọn họ: “Là thầy Trần, chẳng phải tôi với cô Thẩm đang có tiết dạy sao, muốn làm thí nghiệm, kết quả lại kẹt phải lớp của thầy Trần! Haiz, đây là lỗi của tôi!”
“Không phải lỗi của thầy Dư, tại thầy Trần chẳng biết nể mặt, quá lắm thì tiết sau rồi hẵng học thực hành?”
Hai cô giáo cùng lên tiếng.
Thẩm Mộng nhẹ nhàng vuốt tóc: “Thầy Trần, hay là thầy về trước đi?”
Dù gì gây rối mãi thế này cũng không tốt.
Trần Lạc Thần khẽ nhíu mày.
Dây dưa với bọn họ chỉ tổ phí thời gian.
Anh bèn nói hờ hững: “Chúng ta đi thôi!”
Sau khi nói dứt lời, anh xoay lưng dẫn sinh viên về phòng.
“Đúng rồi, mau đi đi!”
Sinh viên trong phòng thí nghiệm la lớn.
“Má ơi tức chết đi được!”
Úc Kim Hương ném quyển tập sang một bên.
Hai nắm tay quơ quơ quàng quàng.
Có thể nói chuyện này xem như là khúc nhạc đệm đầu tiên sau khi Trần Lạc Thần về trường.
Đồng nghiệp đặt biệt danh cho anh gọi anh là thầy nhát cấy.
Nhưng Trần Lạc Thần lại chẳng hề quan tâm.
Chuyện này không ảnh hưởng đến việc quan sát hoàn cảnh xung quanh Úc Kim Hương của anh.
Trần Lạc Thần nhận ra trường học thật sự có làn sóng ngầm đang sục sôi.
Thế lực của nhiều phía đã nhắm vào Úc Kim Hương.
Nhưng cho dù hồi trước từng bị bắt cóc một lần, Úc Kim Hương vẫn không biết sợ là gì cả.
Vẫn ngông nghênh hống hách như cũ.
“Má, sao giờ? Ôi trời, Kim Hương lại chạy đi đâu rồi!”
Rõ ràng tiết học đầu tiên đã kết thúc trong bầu không khí kỳ quặc như thế.
Đến tiết thứ hai, lúc Trần Lạc Thần bước vào phòng học.
Vừa vào lớp đã nghe thấy tiếng xầm xì bàn tán của mấy cô nữ sinh.
“Sao thế?”
Trần Lạc Thần nhíu mày, anh vừa đi vừa cất tiếng hỏi.
“Hứ, liên quan quái gì đến thầy kia chứ, đồ vô dụng, chưa chi đã bị đuổi đi ngay, làm sinh viên của thầy cũng thấy xấu hổ lây đấy, học với đồ ngu đúng là mất mặt thật! Kim Hương không muốn học tiết của thầy nên lái xe ra ngoài chơi rồi!”
Một cô nữ sinh trách móc: “Ba của Kim Hương liên tục dặn dò em phải trông chừng Kim Hương, bây giờ thì hay rồi, đến em cũng bị mắng chung, kẻ đầu sỏ chính là thầy đấy, hứ!”
Sau khi nói dứt lời, cô ta đẩy Trần Lạc Thần ra.
Rồi bực bội chạy ra khỏi lớp đi tìm Úc Kim Hương.
Úc Kim Hương tùy tính đã thành quen, cô ta không sợ trời cũng chẳng sợ đất.
Hễ bất mãn cái gì là muốn chạy ra ngoài chơi ngay.
Nhưng bây giờ.
Một người đàn ông đeo kính chạy đến.
Vừa khéo gặp mặt bạn thân của Úc Kim Hương.
Anh ta thở dốc: “Cô Ngưng Ngưng, không xong rồi, tôi thấy cô Kim Hương lái xe về phía Bát Bộ Lĩnh, cô ấy nói cô ấy đi chơi một lát, kêu tôi nói cho cô biết, đợi đến tiết của Nhát Cấy…”
Người đàn ông đeo kính nói đến đây, sau khi nhìn thấy Trần Lạc Thần bèn im bặt, gương mặt có vẻ rất lúng túng.
“Má, chạy đến Bát Bộ Lĩnh hả? Thôi xong rồi, nếu như để bác trai biết cậu ấy chạy đến đó chơi thì chắc ba tôi cũng bị đánh chết! Chỗ đó phức tạp lắm, lại nguy hiểm nữa, làm sao bây giờ? Mấy người ai đi chung với tôi gọi Úc Kim Hương về đi!”
Lý Ngưng Ngưng sốt ruột đến mức giậm chân.
“Để tôi!”
“Tôi cũng đi!”
Một nhóm con trai nhao nhao lên tiếng.
“Bát Bộ Lĩnh là nơi như thế nào?”
Vào lúc này, Trần Lạc Thần không khỏi cất tiếng hỏi.