“Chúng tôi đang tính tới nhà thăm Lệ Hàm, nếu cậu muốn đi thì đi cùng…”
Giang Bích Ngọc nói xong câu này liền cúp máy.
Trần Lạc Thần vừa để lộ ra tài sản và thế lực, đến bây giờ Giang Bích Ngọc vẫn không biết rõ Trần Lạc Thần rốt cuộc trúng được bao nhiêu tiền.
Bởi vậy trong lúc cô ta nói chuyện cũng không có cảm giác hống hách như trước đây nữa.
Nhưng xem thường thì thật ra cô ta vẫn xem thường. Cho dù Trần Lạc Thần có trúng vé xổ số được nhiều mấy đi nữa, sợ cũng chỉ khoảng sáu tỷ chứ mấy.
Cậu ta chẳng qua là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi, có thể so sánh được với đám phú nhị đại chính cống như Vương Hào được sao?
Trần Lạc Thần cuối cùng không lựa chọn đi cùng với đám người Giang Bích Ngọc. Vương Hào nói xe của anh ta đã chật chỗ rồi.
Giang Bích Ngọc chỉ cho Trần Lạc Thần một địa chỉ.
Trần Lạc Thần mua ít trái cây rồi vẫy xe đi qua đó.
Trên thực tế, từ khi anh quen biết với Tô Lệ Hàm đến bây giờ cũng chỉ khoảng hơn một tuần. Quan hệ cá nhân giữa hai người cũng không tệ lắm, không khác với Mã Tiểu Vũ, cũng là một người bạn gái nữ trong số đã ít lại càng ít của Trần Lạc Thần.
Hơn nữa Trần Lạc Thần còn có ý với Tô Lệ Hàm.
Trong nhà cô xảy ra chuyện, Trần Lạc Thần tất nhiên phải giúp một tay.
Xe taxi dừng lại ở bên ngoài khu chung cư Vân Quý.
Trần Lạc Thần cũng biết tình hình gia đình của Tô Lệ Hàm khá tốt, ba mẹ cô điều hành một công ty có không nhỏ. Hơn nữa nhà họ Tô các cô cũng xem như là một gia tộc, các thành viên trong gia tộc cũng liên quan đến các ngành nghề khác nhau.
Sau khi đến nơi, anh thấy có không ít người đã tới trong nhà Tô Lệ Hàm. Trừ một vài người lớn trong nhà bọn họ thì chính là mấy người bạn học của Tô Lệ Hàm.
“Trần Lạc Thần, cậu tới rồi!”
Viền mắt Tô Lệ Hàm đỏ hoe, đang ngồi ở trên sô pha. Giang Bích Ngọc nói chuyện với cô.
Mà ba mẹ Giang Bích Ngọc cũng bỏ chút công sức tiếp đón bạn học của Tô Lệ Hàm.
Dù sao công ty bây giờ đang gặp khó khăn về tài chính, đã sắp phải đóng cửa.
Cho dù là Tô Lệ Hàm cũng không vui nổi.
Đặc biệt mấy ngày qua, ba mẹ Tô Lệ Hàm cũng xem như đã thấy được cái gì gọi là tình người ấm lạnh.
Nghèo ở chợ không ai hỏi, giàu ở núi sâu cũng có bà con xa!
Trước đây nhà họ Tô bọn họ náo nhiệt, bây giờ ngoài mấy người bạn học của Lệ Hàm thì còn có ai đến nhà chứ?
“Ừ!”
Trần Lạc Thần cũng không biết phải khuyên cô thế nào, lại để túi trái cây xuống.
Anh còn lên tiếng chào hỏi ba mẹ của Tô Lệ Hàm.
“Sao tên này cũng tới vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nói có vẻ giễu cợt vang lên.
Một cậu con trai trẻ tuổi đẹp trai nắm tay một cô gái xinh đẹp đi tới.
Cậu ta cười lạnh nhìn Trần Lạc Thần có chút xem thường.
Lời nói này tất nhiên là nói Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần quay đầu nhìn lại. Nam sinh này chính là Tô Minh – em họ Tô Lệ Hàm.
Tên này hơi cao ngạo.
Nhà Tô Minh làm kinh doanh, tất nhiên cũng có trợ giúp cho nhà bác cả của mình phần lớn tài chính, đáng tiếc là vô dụng còn liên lụy cả nhà mình.
Cho nên cơn giận của Tô Minh có phần không trút ra được, hôm nay vừa vặn thấy có nhiều cậu ấm cô chiêu tới, còn đều là bạn học của chị họ.
Điều này làm cho Tô Minh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nói không chừng, tập trung quan hệ của những người này lại một chỗ không những có thể hóa giải khủng hoảng kinh tế của nhà chị họ, thậm chí còn có thể kiếm lại được số tiền mà nhà mình bỏ vào đó.
Dưới tình huống tâm trạng vừa rồi không tốt lại đúng lúc nhìn thấy Trần Lạc Thần gặp phải ngày đó chỉ là kẻ trúng có một vé xổ số nhưng thích làm màu, tất nhiên tâm trạng cậu ta không tốt rồi.
Tên này muốn tiền thì không có bao nhiêu tiền, muốn quan hệ càng không có, vậy mà cũng tới góp cho đủ số à?
“Tô Minh, đây là bạn của Lệ Hàm, sao cháu lại nói thế chứ?”
Mẹ Tô Lệ Hàm không nhịn được nói.
“Bác gái, bác tưởng Trần Lạc Thần này là ai chứ? Anh ta đúng là một người rất nổi tiếng ở đại học Kim Lăng của đám người chị họ. Anh ta á, trước kia là một tên rất nghèo, sau đó mua vé xổ số trúng thưởng, lại bắt đầu phóng túng đủ loại! Cháu còn nghe người ta nói, sau khi anh ta bị bạn gái đá còn đi đưa bao cao su cho cô bạn gái cũ. Người này quả thật rất kỳ lạ. Anh ta tiếp cận chị họ như vậy, thật không biết là có mục đích gì nữa!”
Tô Minh xem thường nói.
Mà rất nhiều bạn học của Tô Lệ Hàm ở đó đều nhìn Trần Lạc Thần với vẻ chê cười.
“Tôi ngất, còn có người tệ như thế à! Anh ta tưởng mình trúng số thì ngon sao?”
“Đúng vậy, nhiều nhất cũng chỉ là một nhà tên giàu sổi không có kiến thức. Mọi người nhìn cách ăn mặc của anh ta xem, chẳng khác nào thằng nhà quê vậy!”
Trong phòng, mấy nữ sinh che miệng cười.
“Tô Minh, em câm miệng lại cho chị!”
Tô Lệ Hàm tức giận cầm gối ôm trên sô pha đập về phía Tô Minh.
“Em nói linh tinh gì vậy? Đúng là Trần Lạc Thần trúng số đấy. Thế nào, em còn ghen tỵ à?”
Tô Lệ Hàm nghe Tô Minh nói ra nhiều lời châm chọc Trần Lạc Thần như vậy, thậm chí còn nói Trần Lạc Thần đi đưa thứ buôn nôn đó cho bạn gái cũ của anh, đây chẳng phải là cố ý nói xấu Trần Lạc Thần sao?
Tô Lệ Hàm tất nhiên vẫn xem Trần Lạc Thần là bạn tốt.
“Cái gì vậy chị họ, chị bảo em nói bậy à?”
Tô Minh mỉm cười nói: “Không tin thì chị có thể hỏi Vương Hào – Phó chủ tịch hội học sinh trong khoa của đám người Trần Lạc Thần xem. Ngay cả Bích Ngọc cũng biết chuyện này đấy. Anh ta thật sự đưa bao cao su cho bạn gái cũ của anh ta chỉ để kiếm ba trăm nghìn!”
Tô Lệ Hàm nhíu mày.
Mà ánh mắt ba mẹ các bạn học của Tô Lệ Hàm nhìn về phía Trần Lạc Thần cũng thay đổi.
“Người này nhìn rất đàng hoàng, không ngờ vì tiền lại có thể tệ như vậy!”
“Tôi ngất, má nó, thật sự làm người khác buồn nôn!”
Không ít người khẽ nói.
Trần Lạc Thần hít một hơi thật sâu, liếc nhìn Vương Hào vẫn đứng bên cạnh không nói lời nào.
Anh đương nhiên biết, chỉ sợ là Vương Hào nói với Tô Minh việc này.
Nếu nói bây giờ trong trường học Vương Hào nhìn ai chướng mắt nhất, sợ rằng chính là mình.
Mà Trần Lạc Thần thấy Tô Lệ Hàm nhìn mình với ánh mắt dò hỏi lại khẽ gật đầu: “Ừ, mình thật sự đã từng làm chuyện này!”
Lúc đó Trần Lạc Thần không có tiền, anh chỉ dựa vào làm chân sai vặt cho người ta để kiếm ít tiền sinh hoạt, điều này có gì sai chứ?
Trần Lạc Thần thấy chuyện này chẳng có gì là mất mặt cả.
Đêm đó, bởi vì Hứa Đông tính kế nên anh thật sự đưa bao cao su đến trước mặt Dương Ngọc.
Đây là sự thật.
Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ phải che giấu.
“Trần Lạc Thần cậu…”
Tô Lệ Hàm không khỏi trợn tròn mắt khó tin.
Nói thật, từ trước đến nay Tô Lệ Hàm chưa từng rơi vào tình cảnh túng quẫn tới mức không có tiền, chỉ là trong tiềm thức cô cảm thấy, một người cho dù không có tiền nhưng tôn nghiêm vẫn quan trọng.
Cô tuyệt đối không ngờ được Trần Lạc Thần sẽ làm chuyện này…
Lại thêm, vừa rồi Tô Lệ Hàm còn luôn miệng tranh cãi nói giúp cho Trần Lạc Thần.
Bây giờ Trần Lạc Thần tự mình thừa nhận, Tô Lệ Hàm thật sự có chút sửng sốt.
Đồng thời, vẻ mặt ba mẹ Tô Lệ Hàm cũng có phần không dễ nhìn. Đặc biệt như lời Tô Minh vừa nói, không ngờ thằng nhóc này lại có ý với con gái mình.
Đây không phải là quấy rối sao?
Mẹ Tô Lệ Hàm nhìn về phía Trần Lạc Thần, trên mặt lập tức có phần mất kiên nhẫn.
Cốc cốc!
Lúc này lại có người gõ cửa, sau đó, chỉ thấy một người trẻ tuổi đi đến.
Mà vừa thấy người trẻ tuổi này, gương mặt Trần Lạc Thần vốn đang lãnh đạm không khỏi xuất hiện một nụ cười lạnh.
“Cậu chủ Trang!”
“A! Trang Đông Thành tới!”
Tô Minh lập tức kinh ngạc.
Sau đó cho dù là ba mẹ Tô Lệ Hàm vừa nhìn thấy Trang Đông Thành lại giống như con cá thấy nước, trong mắt lập tức sáng lên.
“Ồ? Là anh ta, anh ta không phải là người mấy ngày hôm trước… si mê mẹ kế của mình sao?”
“Đúng vậy, người này rất xấu xa. Nhưng anh ta rất nhiều tiền đấy, bây giờ là người của phố thương mại Kim Lăng! Nhà hàng Minh Hoàng là do nhà bọn họ nhận thầu đấy!”
“Hừ hừ, vậy thì thế nào, ai mà chưa từng có chút chuyện xấu xa chứ? Nghe nói sau lần đó, cậu chủ Trang đã hối hận sửa sai rồi, ngàn vàng khó mua được một lần quay đầu đấy!”
Rất nhiều bạn học nữ của Tô Lệ Hàm đồng thời nhìn về phía Trang Đông Thành.
Hào quang của cậu chủ trước mắt này rõ ràng đã che phủ chuyện xấu xa của anh ta trước đó, làm cho rất nhiều người đẹp đều đặc biệt xem trọng.
Trang Đông Thành cầm theo một cái túi đi đến, trên mặt làm gì còn vẻ suy sụp tinh thần do mất mặt của mấy ngày trước đây nữa.
Nhưng khi anh ta đi ngang qua bên cạnh một người lại bất chợt lùi lại, vô cùng bất ngờ nhìn về phía người này:
“Trần Lạc Thần, sao cậu lại ở đây?”
Gương mặt Trang Đông Thành lập tức trắng bệch nói.