Bác Hùng thở dài.
Trần Lạc Thần nhíu mày.
Lời này đúng là đã nói trúng vào lòng Trần Lạc Thần.
Lúc đầu, Trần Lạc Thần nghĩ rằng mình hoàn toàn có thể khống chế được bản thân.
Nhưng khi bản thân động thủ, Trần Lạc Thần phát hiện một khi mối hận lên đến đỉnh điểm sẽ giống như một đốm lửa nhỏ thiêu rụi cả đồng cỏ.
Một khi đốt lên thì bản thân mình không thể khống chế được.
Cậu sẽ giải quyết vấn đề bằng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Hơn nữa, ba ngày nay trong lòng Trần Lạc Thần lại có một cảm giác ngứa ngáy khó nhịn, cậu vậy mà lại nghĩ đến giết người! “Tôi biết rồi bác Hùng, tôi cũng không muốn trở thành một cái máy giết người.
Được rồi, bác dặn dò xuống đi, sắp tới chúng ta sẽ lên đường đi tới phía Bắc Bắc Giang tìm linh hổ!”
Trần Lạc Thần dặn dò nói.
“Vâng, thiếu điện chủ!”
Trần Lạc Thần đứng dậy: “Nếu mình nhớ không nhầm thì Vũ Trường Không xây dựng căn cơ cho nhà họ Vũ là ở Bắc Giang.”
Lần này đi, tiện thể đòi lại một cái công đạo với bọn họ.
Trần Lạc Thần vuốt ve một chậu hoa tươi trước mặt.
Nghĩ đến nhà họ Vũ, hai tay hơi nắm chặt.
Đột nhiên, một chậu hoa tươi trong nháy mắt héo úa.
Bác Hùng nhìn thấy một màn này, mí mắt giật giật.
Qủa nhiên a, chủ thượng lo lắng cho thiếu điện chủ.
Sự lo lắng này đúng rồi.
Lần này, thiếu điện chủ đã trải qua cải tạo của luyện ngục, thực lực hiện tại tăng vọt đến mức độ rất khủng bố.
So với trước kia sau khi chủ thượng cải tạo còn mạnh hơn.
Nếu không phải là sợ thiếu điện chủ sẽ vì thế mà rơi vào con đường xấu.
Chủ thượng sẽ không phái bác Hùng đi theo vất vả như vậy.
“Thiếu điện chủ, có lời này tôi không biết có nên nói hay không!”
“Bác Hùng, bác nói đi!”
“Tìm kiếm linh hồ cần mất chút thời gian, tôi không yên tâm về khoảng thời gian này.
Nếu thiếu điện chủ cậu không khống chế được bản thân, sẽ bị tâm ma khống chế.
Lúc trước chủ thượng luyện thành lực Long Tượng, thực ra có một cách giải quyết, không ngại thì thiếu điện chủ thử xem?”
Bác Hùng nói.
“Cách gì?”
“Năm đó, chủ thượng cũng buồn rầu về tâm ma.
Ông ấy cầu mãi các cách, muốn khống chế tâm tính của mình.
Bởi vì chỉ khi nắm giữ lực Long Tượng thành thạo, sẽ có thể tiến vào cảnh giới tông sư!”
“Ông ấy từng đi thăm hỏi các thầy tu, tôn giáo, cũng tới Việt Nam âm thầm tìm các danh sư chỉ điểm.
Nhưng ban đầu, một câu không hợp, chủ thượng…haiz, chủ thượng liền giết bọn họ.
Sau đó đã từ bỏ cách này, cho đến một ngày chủ thượng giác ngộ ra.
Ông ấy phong bế thực lực của mình, trở về những ngày sống cuộc sống bình dân bình thường.
Nhìn lên, ông ấy đã là một ông lão cô đơn.
Cứ thế lắng đọng một thời gian, cho đến khi ông ấy mở khóa sức mạnh của mình thì đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh* (trình độ chín, trình độ mà học vấn, kỹ năng đều thành thục), bước vào tông sư!”
“Phương pháp này không phải ai cũng hợp, nhưng thiếu điện chủ, cậu đã từng trải qua những ngày bần cùng khốn khổ, trong lòng vẫn cất giấu trái tim nhân ái.
Tôi nghĩ, có thể thử cách này!”
Bác Hùng nói.
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Ông nội đã từng dạy tôi cách phong bế.
Như vậy cũng tốt, bây giờ không có được linh huyết.
Khoảng thời gian này tôi rồi xa tranh đấu, phong bể sức mạnh của mình là được.
Nói không chừng, tôi cũng có thể nhanh chóng sử dụng sức mạnh thoải mái, bước vào cảnh giới tông sư thần bí!”
Trần Lạc Thần cười nói: “Cảm ơn chỉ điểm của bác Hùng!”