Thực rõ ràng là nhìn ra được, thân phận bối cảnh của ba người không bình thường.
Bùi Tuyết, trời sinh đã có một trái tỉm cao quý, khác nhất trong ba người.
Bùi Tuyết đã gặp nhiều người giỏi, tất nhiên trong lòng sẽ coi thường loại dân chúng bình thường Trần Lạc Thần, ngay cả tư cách làm bạn bè cũng không đủ.
“Được thôi!”
Bùi Hạnh không nói nữa.
Trần Lạc Thần đã gọi một suất cơm rang trứng, đang ăn từ từ ở bên cạnh.
Ba người nhà họ Bùi ở bên cạnh chỉ ăn mấy miếng.
Đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.
“Hey, tôi sống ở biệt thự nhà họ Bùi, ở Bắc Giang.
Có cơ hội thì đến tìm tôi chơi nhé, tôi tên là Bùi Hạnh!”
Lúc gần đi, Bùi Hạnh lại nhỏ giọng nói với Trần Lạc Thần.
Sau đó bị Bùi Tuyết kéo đi.
“Cô nhóc này thật ngây ngơ!”
Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng.
Chắc chắn là anh không có suy nghĩ gì mà đi tới nhà họ Bùi tìm Bùi Hạnh đó chơi.
Hiếm có mấy ngày nay có thể thoát ra khỏi bầu không khí ân oán, Trần Lạc Thần ung dung nhẹ nhõm.
Mượn cơ hội này, Trần Lạc Thần thật đúng là đi dạo ở mấy cảnh đẹp ở Bắc Giang.
Chạng vạng hôm đó, trời đang dần tối, Trần Lạc Thần mới nhớ ra là phải đi tìm chỗ ở.
“Các anh làm gì vậy?”
Ở một cái ngõ nhỏ.
Mấy thanh niên say rượu đang lôi kéo một cô gái vào trong cái ngõ cụt.
“Làm gì à, đương nhiên là chơi đùa rồi, đến thôi!”
Ba thanh niên lôi cô gái vào trong ngõ nhỏ.
Cô gái ra sức giãy dụa.
Bất thình lình ngẩng đầu thì nhìn thấy một chàng trai đang đi tới.
Cô đầy tên côn đồ ra.
Chạy qua kéo cánh tay chàng trai.
“Ông xã, bọn họ động tay động chân với em!”
Cô gái khóc lóc nói.
Còn nhéo cánh tay chàng trai, ý bảo anh phối hợp.
“Ông xã?”
Ba tên côn đồ kia lập tức nhìn nhau, khuôn mặt thù địch nhìn về phía chàng trai qua đường.
“Các cậu đừng hiểu nhầm, tôi không phải là ông xã của cô ta!”
Còn chàng trai thì vội vàng sợ hãi khoát tay.
Cô gái lập tức trợn mắt xem thường.
Đệt, có người nhát như này sao? Ba tên côn đồ kia thì cười to: “Ha ha ha, cô gái thông minh đấy, đợi lát nữa nhất định sẽ dạy bảo em thật tốt!”
Ba tên côn đồ nói xong thì đi lên.
“Cảnh sát!”
Người thanh niên bất ngờ chỉ tay về phía sau hét lớn.
“Lần sau cũng không dám nữa!”