“Cậu Trần, cậu theo bạn gái đến thi bằng lái sao?”
Kể từ hôm đó, Giang Thành đã biết Trần Lạc Thần không tầm thường.
Bạn nghĩ xem, năm mươi tư tỷ, mắt cũng không chớp một cái.
Tuyệt đối là đại gia.
Hơn nữa sau đó Giang Thành cũng từng hỏi thăm, mặc dù không nghe được tin tức về vị cậu Trần thần bí này, nhưng họ biết, quản lý của Lamborghini, ở toàn Kim Lăng cũng xem là nhân vật có mặt mũi.
Ngay cả ông ta cũng cung kính như vậy với Trần Lạc Thần.
Đương nhiên có thể đoán ra Trần Lạc Thần không tầm thường rồi!
“Không phải, hai chúng tôi đều đến thi!”
Mặc dù trước đây hai người này từng đắc tội với Trần Lạc Thần, nhưng bây giờ Trần Lạc Thần thấy họ lễ phép như vậy, cũng lịch sự trả lời.
Tô Gia Linh và Lý Kiến Nam ở bên cạnh lúc này đều đã nghệch mặt.
Đây là cậu Giang đó, lại cung kính với tên nghèo kiết xác Trần Lạc Thần này như vậy?
Hai người sao có thể không kinh ngạc.
“Đã vậy, cậu Trần tới đại học Kim Lăng, tôi vừa khéo cũng tiện đường, nếu không tôi đưa anh đi?”
Giang Thành cười nói.
Người như cậu Trần, hẳn phải kết giao, vì có lợi không ít đối với bản thân sau này.
Đi nhờ xe đối với Trần Lạc Thần mà nói cũng không có gì, hơn nữa Tô Lệ Hàm cũng đồng ý.
Cứ vậy, hai người trực tiếp rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Gia Linh và Lý Kiến Nam.
“Trần Lạc Thần này chẳng lẽ thật sự như Tô Lệ Hàm nói, là một phú nhị đại giản dị? Nếu không sao cậu Giang lại đối xử với anh ta như vây?”
Sắc mặt Tô Gia Linh cực kỳ khó coi.
Vốn muốn mượn cơ hội này để đả kích Tô Lệ Hàm trước giờ luôn đối đầu một chút.
Để cô ta thua mình một lần.
Không thể ngẩng đầu lên nữa ở trước mặt mình.
Mặc dù khoe bạn trai, khoe giàu rất dung tục, nhưng mà chỉ cần mình có, mà Tô Lệ Hàm không có, vậy là đủ rồi!
Tô Gia Linh tức giận dậm chân.
“Hừ, Gia Linh, em đừng đưa ra kết luận sớm vậy, anh cũng không phải không có bạn ở đại học Kim Lăng, em đợi chút, anh điều tra Trần Lạc Thần này, xem thử anh ta có lai lịch gì!”
Lý Kiến Nam hung hăng nói.
Dù sao thì lần này không chỉ Tô Gia Linh kinh ngạc, tên Trần Lạc Thần này cũng đánh vào mặt mình.
Lại nói sau khi Giang Thành đưa Trần Lạc Thần quay về.
Lại mặt dày xin Fb của Trần Lạc Thần.
Tên này thật biết đòi lợi ích.
Trần Lạc Thần ngồi xe của anh ta, thật sự ngại từ chối.
Bỏ đi, thêm một người bạn cũng tốt hơn thêm một kẻ thù!
Từ chối yêu cầu mời ăn cơm của anh ta, Trần Lạc Thần và Tô Lệ Hàm sánh vai bước vào sân trường.
Nói thật, trước đây Trần Lạc Thần cũng từng đi thế này với Tô Lệ Hàm.
Nhưng tuyệt đối không có cảm giác kỳ quái như bây giờ.
Vì Tô Lệ Hàm vừa rồi lại nói mình là bạn trai của cô.
Trần Lạc Thần không đê tiện tới mức giả làm bạn trai của người ta đã mừng thầm, kỳ quái đây là nói Trần Lạc Thần có chút tình cảm với cô ta, lại giả làm bạn trai của cô ta trong chốc lát.
Hai thứ rất mâu thuẫn, là loại cảm giác thích mà không thích được, lại cũng không tức giận khi bị người ta lợi dụng.
Tóm lại, Trần Lạc Thần bây giờ chính là tâm trạng này.
“Trần Lạc Thần, xin lỗi, vừa nãy…vì tôi nhất thời gấp gáp cho nên cũng không hỏi ý anh mà đã nói anh là bạn trai tôi!”
Tô Lệ Hàm cũng có chút ngượng ngùng.
“Không sao, như vậy không phải rất tốt sao, cô giữ được mặt mũi, hơn nữa tôi còn làm bạn trai gần hơn một tiếng cho một đại mỹ nữ như vậy!”
Trần Lạc Thần cười khổ.
Tô Lệ Hàm ngước mắt: “Trần Lạc Thần, anh lúc nào thì học được miệng lưỡi khéo léo giống những nam sinh đó? Tôi ghét nhất những nam sinh dẻo miệng!”
“Nói vậy cô bây giờ cũng ghét tôi dẻo miệng sao?” Khoảng thời gian này bất giác thay đổi, Trần Lạc Thần bây giờ nói chuyện cũng ngày càng to gan, cũng không còn cảm giác giác câu nệ nữa.
“Hừ, mặc dù tôi ghét những nam sinh đó, nhưng tôi lại không ghét anh dẻo miệng, muốn ghét cũng không ghét nổi!”
Những lời này khiến trong lòng Trần Lạc Thần nhảy nhót.
“Nhưng mà Trần Lạc Thần, tôi cảm thấy anh có chuyện giấu tôi, Giang Thành đó vừa nhìn là biết thân phận bất phàm, anh ta lại cung kính với anh như vậy, không, không phải cung kính, thậm chí tới mức cung phụng?”
Tô Lệ Hàm không nhịn được, cô cảm thấy Trần Lạc Thần ngày càng khiến người ta nhìn không thấu.
Thực ra điểm này cũng chính là nguyên nhân tại sao Trần Lạc Thần cuối cùng sẽ kết bạn với Giang Thành.
Trong suốt quá trình nói chuyện, chỉ cần mình không nhắc tới, anh ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện mình mua Reveton.
Khiến Trần Lạc Thần cảm thấy anh ta rất hiểu chuyện. Điểm này khiến Trần Lạc Thần hài lòng.
Anh chỉ cười nói: “Tôi vừa nãy đã nói rồi, thực ra tôi là phú nhị đại siêu cấp, vì tôi không muốn vứt bỏ cuộc sống hiện tại với bạn bè, cho nên tôi luôn sống giản dị như vậy, Giang Thành đương nhiên rất lịch sự với tôi rồi!”
“Xì!” Tô Lệ Hàm phì cười: “Trần Lạc Thần, tôi phát hiện anh bây giờ thật sự ngày càng học hư, miệng không có lời nói thật nào, nhưng anh không muốn nói thật tôi cũng không ép anh, được rồi, tôi phải quay về ký túc xá rồi, cậu Trần, anh bây giờ cũng lấy được bằng lái rồi, hi vọng anh mau mua một chiếc siêu xe, sau đó dẫn tôi đi hóng gió!”
Tô Lệ Hàm chớp chớp mắt, ra vẻ rất sùng bái.
“Yên tâm, nhất định dẫn cô đi hóng gió!”
Mặc dù biết Tô Lệ Hàm không tin, nhưng Trần Lạc Thần vẫn gật đầu, nói thật lòng, anh thật sự hi vọng có bằng lái ngay lập tức, sau đó lái xe sảng khoái.
Tạm biệt Tô Lệ Hàm, Trần Lạc Thần liền quay về ký túc xá.
“Mẹ nó, lão Trần, làm sao vậy? Gọi điện thoại tắt máy! Mãi không liên lạc được!”
Vừa về tới, Dương Thanh trực tiếp oán hận.
Họ lúc này ai nấy đều bận, như bận thay quần áo sửa soạn đi xem mặt.
“Buổi sáng lúc ra ngoài điện thoại đã sắp hết pin, lúc thi tắt máy, vừa nãy lại mở máy add fb, không bao lâu sau thì máy tự tắt!”
Trần Lạc Thần sạc điện thoại, bất đắc dĩ cười nói: “Tôi nói anh Thanh, Lý Bân này, hai người chuẩn bị đi đâu vậy?”
“Nếu không phải đợi cậu, chúng tôi sớm đã đi rồi, mau lên lão Trần, thay quần áo, chúng tôi ở dưới lầu đợi cậu!”
Lý Bân nhổ ngụm nước bọt, vuốt vuốt tóc mình trong gương, nói.
“Sao vậy? Thần bí như vậy?”
Trần Lạc Thần hứng thú.
“Hề hề, hôm nay là sinh nhật của Từ Diệp, cô ấy nói, muốn giới thiệu đối tượng cho chúng ta, bao gồm cả cậu, nhanh lên chút, hôm nay có đại sự liên quan tới việc thoát ế của anh em chúng ta!”
Lý Bân cười như hoa, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
“Haha, vậy chúc mừng hai anh, nhưng tôi…”
“Không đi đánh chết cậu!”
Không đợi Trần Lạc Thần nói xong, một đám bạn hùng hổ nhào lên anh.
“Đi đi đi, tôi không nói không đi!”
Trần Lạc Thần cười khổ.
Anh vốn muốn nghỉ ngơi một lát.
Bây giờ, đành phải theo đám người Dương Thanh tới nơi tổ chức sinh nhật của Từ Diệp.
Địa điểm được chọn là nơi tên trang viên Mai Lâm.
Phong cách nông trang.
Giống nấu cơm dã ngoại gì đó, cả nhóm ăn uống ngắm cảnh, xem như một nơi ăn cơm không tệ.
Mặc dù nơi này rất mộc mạc, nhưng mà dưới chân núi lại đậu rất nhiều siêu xe.
Rõ ràng rất nhiều người có thân phận lớn thích đến nơi thế này, thứ nhất là yên tĩnh, thứ hai chính là có cảm giác!
Cảm giác quay về điền viên.
“Dương Thanh, Trần Lạc Thần, bên này!”
Đám người Trần Lạc Thần vừa xuống xe, bọn Từ Diệp đã đợi ở cửa, vẫy tay với họ.
Mấy người trong ký túc xá của Từ Diệp đều có mặt, còn có mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp, hẳn là bạn học cùng lớp có quan hệ khá tốt với cô ấy đi.
Họ cũng đều nhìn sang phía Trần Lạc Thần.
Dù sao thì trước khi Từ Diệp tổ chức sinh nhật đã nói cho họ biết rồi, tất cả bạn cùng phòng của Dương Thanh đều tới.
Hơn nữa tiêu chí đặc biệt là đều độc thân.
Vừa khéo đám bạn của Từ Diệp cũng đều độc thân.
Cho nên mục đích của nam sinh nữ sinh đều rất rõ ràng, chính là hi vọng hôm nay có thể quen một người đáng để gửi gắm!
“Trần Lạc Thần, anh tới rồi!”
Triệu Thư Kỳ bên cạnh Từ Diệp chỉnh lại mái tóc của mình, khẽ nói với Trần Lạc Thần…