Thái Dương Đồ là thủy tổ của Trần gia, ở trong hang động rừng rậm, lúc trước có một con vượn lớn ăn thịt người canh giữ, bộ tộc chết rất nhiều, chính là ở trong động tìm thấy Thái Dương Đồ, sau đó thì Trần gia mới chuyển mình như vậy
Lần này ở đây, nhất định phải vào xem xét
Cổng đá này nhìn rất nặng, Trần Lạc Thần muốn dùng nội lực mở nó ra, sợ sẽ làm tổn thương tới Tần Nhã, nên mới bảo bọn họ lui sang một bên.
Dọc theo cửa đá tay hắn sờ sờ
Trần Ca nhắm ngay một góc, vận khí
Uỳnh uỳh!
Tảng đá đang chuyển động!
Khoảng cách ngày càng lớn.
Chắc chắn, đó là một cổng đá.
Ầm ầm một tiếng, cổng đá bị Trần Ca đẩy sang một bên.
Một đường hầm hiện ra trước mặt ba người họ.
“Đây không phải là một ngôi mộ cổ, đúng không?”
Thẩm Mộng Tuyết hết sức kinh động, chạy đến bên cạnh Trần Lạc Thần nói.
Tần Nhã nhìn thấy vậy, trong lòng có chút khó chịu.
“Nó trông giống như một ngôi mộ cổ!”
Tần Nhã nói.
“Đi vào xem một chút, các cô theo sau lưng tôi!”
Trần Lạc Thần nói
Về phần có phải là cổ mộ hay không, Trần Lạc Thần không quan tâm, có bảo vật hay không, Trần Lạc Thần cũng không quan tâm
Anh ta dù sao cũng không cần tiền
Ba người họ cẩn thận bước vào.
Trong hành lang, có một tiền sảnh.
Tiền sảnh trống không, trừ một bệ đá ở giữa, trên bệ đá có một hình hộp chữ nhật đứng thẳng bằng đá.
Không phải quan tài, Trần Lạc Thần còn không biết nó dùng để làm gì.
Về phần xung quanh, toàn là những bức bích họa, được vẽ bằng những hoa văn kỳ lạ.
Được soi bằng đèn rọi, làm cho có cảm giác hơi sợ hãi.
Sau khi thắp đèn dầu khắp nơi, tiền sảnh trở nên sáng sủa hơn.
“Có vẻ như đây không phải là một ngôi mộ cổ, mà giống một nơi cất giữ đồ đạc hơn. Đây hẳn là những đồ vật được cất giữ sau khi xây dựng xong!”
Một năm qua, Tần Nhã theo đoàn thám hiểm vào Nam ra Bắc nên cũng có chút kinh nghiệm.
Cô chỉ vào hộp đá.
” Ừm!”
Trần Lạc Thần cũng gật đầu đồng ý.
“Sư huynh Trần Huyền, đến xem một chút, những thứ vẽ trên những bức tranh tường này thật là kỳ quái!”
Thẩm Mộng Tuyết hô lên.
Khi anh ta bước tới, quả thực là kỳ lạ
Những bức tranh tường này giống như cuộc sống của người dân nơi đây khi đó, nhưng một số người có vẻ ngoài kỳ lạ đã xuất hiện.
Nói thế nào nhỉ, nhìn liếc sơ qua những bức tranh tường này, như thể chúng đang mô tả một câu chuyện, mô tả câu chuyện về những thứ được giấu trong căn phòng đá này.
Nhìn thấy Tần Nhã chăm chú nhìn
Trần Lạc Thần hỏi: “Tiểu Nhã, cô nhìn có hiểu gì không?”
“Anh … anh gọi em là gì?”
Tần Nhã hoàn hồn, ngơ ngác nhìn Trần Lạc Thần.