Bất đắc dĩ là bởi vì, bởi vì nàng quá mức nhiệt tình, nhiệt tình đến mình đều không có ý tứ nói cho nàng mình là đến giết người!
Có người, cũng không chính là khó mà cự tuyệt.
“Cậu thanh niên kia, là Vân bá gọi ngươi tới a? Tới rót nước cho chúng ta uống!”
Mà lúc này, ngoài trang viên mặt, bày ra rất nhiều cái bàn.
Trong đó trên một cái bàn, mấy cái nam nữ trẻ tuổi đang uống nước nói chuyện phiếm, các nàng đối với Trần Lạc Thần không có chút khách khí nào nói.
Bởi vì, vừa rồi Vân Tình đưa hắn đến, đồng thời cùng hỗ trợ vân bá mấy việc vặt, các nàng liền biết, đây là mời tới làm việc vặt.
Trần Lạc Thần không khỏi nhíu mày. Hơi có chút nộ khí.
Thế nhưng là mình vừa rồi bởi vì Vân Tình nhiệt tình không có cự tuyệt nàng, tương đương với đáp ứng nàng.
Cũng không tiện phát tác.
Lập tức một bên nhìn chằm chằm cổng, vừa đi đi qua, cầm lấy chén trà, lạnh lùng rót cho mấy nữ sinh uống.
“Tiểu tử nhìn bề ngoài có vẻ thanh tú, nhưng không phải kiểu người ưa thích của Vân Tình!”
Một cô gái nói
” Ngươi thích hắn ta sao?”
Một cô gái khác hỏi
“Hừ, hắn ta, hắn mà xứng làm người tình của ta!”
Một cô gái khác khinh thường nó.
Trần Lạc Thần bị bọn họ thảo luận một hồi.
“Hahaha, bây giờ tôi hạnh phúc quá, cuối cùng cũng có người nhận lỗi với tôi!”
Một cô gái lớn tuổi hơn một chút lúc này mới lên tiếng.
“Muội muội, chị Vân Phỉ?”
Họ hỏi.
“Hừ, thật ra có một số chuyện mà cô không biết. Được rồi, bây giờ tôi không sao, nói cho cô một chuyện cũng không sao!”
Các cô gái đều tò mò lắng nghe.
“Kỳ thật Vân gia chúng ta vẫn luôn có giao dịch bí mật với Thánh Chủ từ Thánh giáo!”
“Thỏa thuận gì?”
“Đó là, ta mỗi năm tìm kiếm mấy chục mỹ nữ cho Thánh Chủ, trong đó cũng có người của Vân gia chúng ta!”
Vân Phỉ nói.
“Cái gì! Đây là thật sao?”
“Còn không tin, phụ thân nói cho ta biết. Lần này tìm mỹ nữ đúng ra là ta, nhưng va tháng trước có một mỹ nữ Phương gia tới, cha ta vì bảo vệ ta
“Còn không tin, phụ thân nói cho ta biết. Lần này tìm mỹ nữ đúng ra là ta, nhưng va tháng trước có một mỹ nữ Phương gia tới, cha ta vì bảo vệ ta nên đã dùng cô ấy thay thế cho ta ”
Vân Phỉ nói. . ngôn tình sủng
“Chuyện này… Thật sự là không thể tưởng tượng, Thánh Chủ là người như vậy!”
“Ừ, ta vốn tưởng rằng Thánh Chủ trong trắng, hoàn mỹ, nhưng lại k hề. Đây thật sự là một bí mật lớn, một khi bại lộ sẽ bị xử lý. Người của Mạch Đảo, kiêng kỵ nhất loại chuyện này!”
“Hôm nay ta rất vui. Kỳ thật chuyện này trước mắt Vân gia và Mạch Đảo cũng không phải là bí mật!”
Vân Phỉ nói.
“Kỳ thực mấy năm trước ta cũng có nghe nói qua một ít lời đồn, cũng thật không tính là bí mật!”
Một cô gái cũng nói.
“Nhưng là, còn có một chuyện, ngươi không biết, cha ta đã giấu diếm chuyện này, chỉ có ta nhìn thấy!”
Vân Phỉ lại nói nhỏ.
Đồng thời, sắc mặt tỏ vẻ hơi buồn.
“Đường tỷ, đang nói cái gì vậy?”
Vân Tình lúc này mới đi vào cùng mấy huynh đệ vừa mới ở ngoài cửa, ngồi xuống cười nói.
Cùng lúc đó, Vân Tình vẫy tay chào Trần Lạc Thần.
“Tình nhi, ngồi đi đừng xen vào, Vân Phỉ nói cho chúng ta bí mật!”
“Bí mật là gì?”
“Chính là, buổi chiều hôm nay đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện, ngươi biết Mạc đại sư không?”
Vân Phỉ nói.
“tất nhiên là tôi biết!”