Trần Lạc Thần nghe thấy tiếng kêu cứu thì trong lòng không khỏi căng thẳng.
Anh vội vàng chạy qua.
Bên hàng rào bảo vệ sông rất vắng vẻ, dù sao ở đó không có công viên.
Người phụ nữ kia khóc đầy nước mắt, hơn nữa cả người ướt đẫm.
Cô ta nhìn thấy Trần Lạc Thần đến thì quỳ xuống trước mặt Trần Lạc Thần: “Mau mau mau, cầu xin cậu cứu con gái tôi!”
Khuôn mặt của cô ta không tệ, hơn nữa nhìn quần áo trang sức trên người thì có vẻ thân phận cũng không hề đơn giản.
Cô ta vội vàng chỉ xuống sông, Trần Lạc Thần nhìn thấy một cô bé đang giãy giụa trong nước.
Con gái của cô ta rơi xuống nước, người phụ nữ này xuống cứu, kết quả cô ta không biết bơi, lúc này mới chật vật cầu cứu.
Trần Lạc Thần nhìn động tác của cô bé dần chìm xuống.
Anh ta biết không cứu thì cô bé sẽ xong đời.
Anh cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng nhảy xuống sông.
Trước kia nhà của Trần Lạc Thần ở trong thôn của một huyện nhỏ, trong thôn có sông nên từ nhỏ Trần Lạc Thần đã biết bơi lội.
Cũng may khu vực gần hàng rào bảo vệ nên cũng không phải quá sâu.
Hơn nữa cô bé kia cũng học được một chút bơi lội nên bởi vậy, cuối cùng trong rủi có may, Trần Lạc Thần cứu người lên.
Lúc anh ôm cô bé lên thì cô bé đã uống mấy ngụm nước, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng.
Mẹ cô ta đau lòng muốn chết, mặc dù cô ta hoảng sợ nhưng không quên cảm ơn Trần Lạc Thần!
“Gọi điện thoại cho 115 trước đi!”
“Đúng vậy, đứa bé quá nhỏ, ôi trời, cô làm mẹ cũng thật là, sao có thể để đứa bé gần mép sông chứ?”
Có mấy người dân nghe thấy tiếng cầu cứu cũng chạy tới.
Gọi điện thoại thì vẫn gọi, nhưng vẫn có mấy người trách mắng người mẹ này.
“Đừng trách mẹ cháu, chú dì ơi, đừng trách mẹ cháu, là Tiểu Điềm muốn đến thả thuyền cầu nguyện, cho dù mẹ đã ngăn cản!”
Cô bé nghe thấy mẹ bị trách mắng thì vội vàng khóc lóc giải thích.
“Đúng là đứa bé ngoan ngoãn!”
“Đúng vậy, rất ngoan, người mẹ này, cô nhớ phải trông coi con mình, nếu không có chàng trai này chạy tới thì không dám tưởng tượng đến hậu quả!”
“Chàng trai này đúng là không tệ!”
Mấy người dân nhìn thấy Trần Lạc Thần ướt sũng thì tất cả đều khen ngợi.
Người mẹ kia cũng vội vàng kéo tay Tiểu Điềm đến trước mặt Trần Lạc Thần.
“Người anh em, thật sự cảm ơn anh, anh tên gì? Nhà ở đâu?”
Cô ta muốn biết địa chỉ vì muốn cảm ơn Trần Lạc Thần.
Sao Trần Lạc Thần có thể không biết, nhưng Trần Lạc Thần tin chắc đa số mọi người gặp tình huống này cũng sẽ cứu người.
Anh lập tức xua tay.
“Không sao không sao, cô nên đưa con gái đến bệnh viện đi!”
Trần Lạc Thần vừa nói vừa muốn đi.
“Anh trai, chúng ta còn sẽ gặp lại sao?”
Lúc này giọng của Tiểu Điềm yếu ớt nói.
Vừa rồi cô bé thật sự sợ muốn chết, bị dọa sợ.
Nhưng lúc này Trần Lạc Thần dũng cảm quên mình, làm cho cô bé lại thấy được hy vọng.
Cô bé nhẹ giọng hỏi.
“Có!” Trần Lạc Thần không muốn đả kích cô bé, sau đó anh cười cười, không quan tâm đến tiếng gọi của người mẹ trẻ đã rời đi.
Chuyện này chỉ là một việc nhỏ.
Trần Lạc Thần chạy về ven đường.
Lúc này đã qua hơn hai mươi phút.
Đáng lẽ Tô Lệ Hàm đã sớm mua xong rồi.
Nhưng anh tới ven đường thì không thấy bóng dáng của Tô Lệ Hàm.
Hả?
Lâu như vậy vẫn chưa mua xong sao?
Anh lấy điện thoại ra thì đã ướt sũng và tắt máy.
Nên không lẽ Tô Lệ Hàm không gọi được cho anh nên một mình về cửa hàng 4S sao?
Anh đến tiệm trà sữa, kết quả không có ai.
Trần Lạc Thần đành phải về cửa hàng 4S tìm.
Đúng lúc này, Vương Cường gọi điện thoại tới.
Ông ta báo xe của Trần Lạc Thần đã sửa xong.
Hơn bốn mươi phút, mấy kỹ sư đầy kinh nghiệm đã sửa chữa thay đổi linh kiện hư hỏng, chuyện này không khó.
“Đúng rồi giám đốc Vương, cô gái đi với tôi đã trở về chưa?”
“Hả! Không có! Sau khi đi ra ngoài với cậu thì vẫn chưa trở về! Sao vậy cậu Trần, xảy ra chuyện gì sao? Nếu có việc gì thì cậu cứ dặn dò!”
“Cảm ơn giám đốc Vương, không có việc gì, không có việc gì!”
Trần Lạc Thần cúp điện thoại thì buồn bực, kỳ lạ, rốt cuộc Tô Lệ Hàm đã đi đâu?
Không thể về nhà được, cô ta không thấy anh thì chắc chắn không trở về một mình.
Ở đây không có, xe cửa hàng cũng không có.
Cô ta còn có thể đi đâu?
Trần Lạc Thần tìm gần đó nhưng kết quả vẫn không thấy.
Một tiếng sau, Trần Lạc Thần bắt đầu đổ mồ hôi.
Chẳng lẽ lúc Tô Lệ Hàm rời khỏi anh thì đã xảy ra chuyện? Bởi vì Trần Lạc Thần loại trừ mọi tình huống, hơn nữa Trần Lạc Thần ở gần đây chờ lâu như thế.
Anh cũng không thấy Tô Lệ Hàm.
Trần Lạc Thần nghĩ vậy thì trên đầu càng đổ nhiều mồ hôi lạnh.
Trần Lạc Thần dứt khoát về cửa hàng 4S, anh đưa điện thoại cho bọn họ xem có thể khởi động được hay không.
Sửa một lúc cũng mở được.
Trên đó hiển thị Tô Lệ Hàm đã gọi cho anh rất nhiều cuộc, còn có tin nhắn.
Nhưng đúng lúc đó điện thoại của lại tắt máy.
Trần Lạc Thần vội vàng gọi lại thì phát hiện Tô Lệ Hàm cũng tắt máy.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra!
Trần Lạc Thần hoàn toàn không bình tĩnh được!
Anh lại gọi cho gia đình Tô Lệ Hàm, cô ta cũng không về nhà!
Cô ta đã xảy ra chuyện!
Trần Lạc Thần đột nhiên ngẩng đầu lên.
Hiện tại chuyện đến mức này thì ngày càng không đúng rồi.
“Giám đốc Vương, ông có quen với quản lý tiệm trà sữa bên kia không, tôi muốn xem máy giám sát! Nhanh lên!”
Trần Lạc Thần đứng lên.
Sau khi Trần Lạc Thần trở về thì Vương Cường vẫn luôn ở bên cạnh Trần Lạc Thần.
Ông ta vừa thấy bạn gái của cậu Trần có thể đã xảy ra chuyện thì không dám chậm trễ.
Ông ta vội vàng gật đầu, sau đó đưa Trần Lạc Thần đến tiệm trà sữa.
Sau khi mở video giám sát, Trần Lạc Thần mới thấy được câu chuyện.
Quay lại thời điểm hai tiếng trước đó.
Tô Lệ Hàm mua trà sữa xong thì phát hiện không thấy Trần Lạc Thần.
Cô ta vội vàng gọi cho Trần Lạc Thần.
Sau đó phát hiện Trần Lạc Thần đã tắt máy.
Tô Lệ Hàm càng lo lắng.
Một mình cô ta ngồi xổm ở đó đợi hơn mười phút cũng không thấy Trần Lạc Thần cũng trở về.
Mà đúng lúc này một chiếc xe Passat màu đen dừng bên cạnh Tô Lệ Hàm.
Hơn nữa một chàng trai trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai bước xuống.
“Có phải cô tên là Tô Lệ Hàm đúng không?” Chàng trai cười hỏi.
Tô Lệ Hàm gật đầu: “Anh là ai?”
“Ngao Ngao, tôi là tài xế ứng dụng do Trần Lạc Thần đã gọi, anh ta nói tôi đến đón cô, trong nhà có việc gấp nên anh ta đã đi trước rồi, anh ta nói tôi đưa cô đến khu nhà Vân Quý!”
Chàng trai đội mũ lưỡi trai cười nói.
Hai mắt không để lại dấu vết nhìn về phía hàng rào bảo vệ bên kia.
“Hức hức, cảm ơn anh, tôi gọi cho Trần Lạc Thần nhưng vì sao cậu ấy lại tắt máy?”
Nói thật vừa rồi anh ta nói đến tên của Trần Lạc Thần, lại biết tên cô ta nên Tô Lệ Hàm không nghĩ nhiều.
Tô Lệ Hàm không biết nhà Trần Lạc Thần làm gì, nhưng anh vội vàng rời đi như vậy thì nhất định đã có chuyện gì.An lại không yên tâm cô ta cho nên gọi xe cho cô ta.
Hơn nữa chàng trai này còn biết nhà cô ta ở khu nhà Vân Quý, xem ra Trần Lạc Thần nói với anh ta.
Vì thế Tô Lệ Hàm không nghi ngờ.
Nhưng Tô Lệ Hàm không liên lạc được với Trần Lạc Thần nên cũng cảm thấy không yên tâm.
Kết quả cô ta gọi liên tiếp mấy cuộc cũng không được.
“Cô Tô Lệ Hàm, cô có đi hay không a? Tôi còn có đơn hàng khác!”
Tài xế thúc giục nói.
“Hả, đi đi đi! Anh đưa tôi về nhà trước đi!”
Tô Lệ Hàm cũng không muốn người ta chờ lâu nên lên xe.
Trong lòng cô ta hơi tức giận Trần Lạc Thần, anh làm gì vậy, nói đi là đi, điện thoại cũng không gọi được.
Anh gọi xe cho cô ta mà lại không gọi báo cho cô ta.
Xe cứ lái đi như vậy.
Mà sau khi xe rời đi mười phút.
Trần Lạc Thần ướt đẫm quay lại.
“Dừng! Cắt hình ảnh này ra! Phóng to khuôn mặt của tài xế!”
Trần Lạc Thần nhìn đến đây thì nói một tiếng.
Ông chủ tiệm trà sữa cũng không biết thân phận của người này là gì, tóm lại giám đốc Vương Cường giống như đứa em nhỏ trước mặt anh thì không dám chậm trễ.
Anh ta dựa vào lời Trần Lạc Thần nói, phóng to hình ảnh.
Trần Lạc Thần cẩn thận nhìn khuôn mặt tài xế.
Tuy rằng anh ta đã kéo vành nón thấp xuống, hơn nữa trên miệng có râu.
Nhưng Trần Lạc Thần vẫn nhận ra.
Là anh ta!?