Nói xong, từ trong miệng Tiểu Trúc từ trong hộp chui ra một chiếc hộp nhỏ, có hai viên ngọc phù nằm trong hộp.
“Được rồi tôi hiểu rồi!”
Trần Lạc Thần lấy chiếc hộp
“Ngươi đi mau, không thì k còn kịp!”
Tiểu Trúc lại nói.
Trần Lạc Thần đi tới cửa, xoay người lại: ” quỷ tính tử đại sư không có nói cho ngươi biết, hắn hiện tại chuyển đi nơi nào sao? Và ta như thế nào mới có thể tìm tới hắn?”
Tiểu Trúc nói: “Chủ nhân đã nói, nếu không có duyên thì không cần gặp lại, nếu có thì chúng ta luôn gặp lại!”
“Chờ Trần Lạc Thần, còn có một câu, chủ nhân muốn ta nói cho ngươi!”
“câu gì?”
“Hãy cẩn thận với những người xung quanh ngươi!”
“Hãy cẩn thận với những người xung quanh ? là có ý gì?”
Trần Lạc Thần vội vàng hỏi.
Nhưng ánh mắt của Tiểu Trúc lúc này mờ đi, rõ ràng là cô đã hết điện rồi.
Trần Lạc Thần cũng không có thời gian để hỏi quá nhiều,.
Cô ấy đã đến!
Trần Lạc Thần vội vàng bóp nát một bên ngọc phù, nội lực không dùng được, chỉ có thể nhanh chóng chạy về núi sau, từ phía sau xuống núi.
Ngay sau khi Trần Lạc Thần rời đi, một cơn gió mạnh đột nhiên thổi qua.
Cửa sổ và cửa ra vào của toàn bộ ngôi đền Đạo quán run rẩy dữ dội.
Nó dường như đang ở trong một môi trường bạo lực và bồn chồn.
Không lâu sau, một thiếu nữ đã đứng trước đạo quán
Cô chăm chỉ tìm kiếm.
Sau đó cô ấycau mày:
“Thật kỳ quái, vừa rồi ta còn có thể cảm nhận rõ ràng khí tức của hắn, tại sao bây giờ lại biến mất không thấy tăm hơi?”
Người phụ nữ này cau mày.
Không phải Vân Tình, còn có thể ai khác ….
“Không thể, cho dù khôi phục lại sức mạnh, hắn cũng không thể che giấu khí tức một chút cũng không thoát được khóa của ta, tại sao! Nhất định có người giúp hắn! Lại để cho hắn rời đi!”
“Lại muốn làm cho ta đau khổ, hắn nhất định phải biết ta không thể mất đi hắn, có người cố ý chống đối ta!”
“Nhưng Trần Lạc Thần, cho dù ngươi chạy đến tận cùng thế giới, ta cũng sẽ tìm được ngươi, ngươi trốn không thoát!”
Vân Tình lẩm bẩm, đôi mắt trở nên cực kỳ phẫn uất và đỏ như máu.
Và cô ấy đang run lên vì tức giận.
Sát khí nồng nặc khiến cho toàn bộ Đạo quán trong phút chốc như bị bao phủ bởi một tầng băng giá.
Trần Lạc Thần lúc này đã chạy xuống núi rồi, nhìn lại, trên Bàn Long Lĩnh ngọn lửa ngút trời, lan tràn ra toàn bộ Bàn Loong minh một tầng sương lạnh.
Không nghi ngờ gì rằng sau bình minh, nơi này sẽ trở thành một đống đổ nát,
Trần Lạc Thần trong lòng càng thêm kính trọng quỷ tính tử, hắn đã tính toán tất cả.
Chỉ là, hắn rốt cuộc bắt mình cẩn thận những người xung quanh là có ý gì?
haiz, không nghĩ tới, vắt óc suy nghĩ không được ra, tuy rằng không thể sử dụng nội lực, nhưng sức chịu đựng của Trần Lạc Thần vẫn rất mạnh.
Liền chạy đến cảng Hải Thành trong bóng tối, bắt tàu chở khách chở về đất liền, sau đó đổi sang tàu hỏa, đi thẳng đến Hoa Hạ Liễu Thành.