Lần này Trần Lạc Thần và Tô Lệ Hàm cũng chỉ sợ hãi một phen chứ không hề bị gì cả, còn Ninh Phàm lại bị mang đi giao cho kẻ khác.
Vào lúc này, ở bên dưới tòa nhà.
Đám người Trang Đông Thành và Lý Hạo đã lái xe đuổi đến đây rồi.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ còn kinh ngạc hơn nữa.
Tất thảy đều ngẩn người tại chỗ,
Đây là sự uy nghiêm của cậu Trần sao?
Hai mươi mấy chiếc trực thăng!!!
“Anh Chấn Quốc, anh nói thế nghĩa là sao? Lần cống hiến sức lực cuối cùng à?”
Vào lúc này, Trần Lạc Thần lại cảm thấy ngạc nhiên trước câu nói cuối cùng của Lý Chấn Quốc, cho dù anh muốn tìm hiểu về gia tộc của mình đến mức nào đi chăng nữa, nhưng nghe Lý Chấn Quốc nói như thể muốn từ chức vậy.
“Đúng vậy đấy cậu Trần, những máy móc này đều là chi việc của gia tộc, hôm nay tôi lo lắng cậu gặp chuyện nên mới sử dụng đến chúng! Đừng nghĩ khi ấy những chiếc trực thăng này còn cách Ninh Phàm một khoảng, nhưng thật ra chỉ cần anh ta có hành động gì thì sẽ bị khống chế ngay, chúng tôi đã xây dựng không dưới mười loại phương án hành động rồi!”
“Nhưng một khi sử dụng đến nó thì có nghĩa là tôi đã không làm tròn trách nhiệm, chỉ có thể từ chức mà thôi!”
Lý Chấn Quốc nói với anh.
Nhưng mà anh lại không nhận ra sự hối hận trên nét mặt ông ấy.
Nói thật lòng, chuyện này khiến cho Trần Lạc Thần hơi đau lòng và tự trách.
Dù gì tất cả mọi chuyện đều vì anh mà ra.
Ban đầu chị nói rất đúng, nếu như muốn chà đạp một người thì phải đạp cho đến khi hắn không thể đứng lên được nữa.
Lúc đầu mình lại phớt lờ lời chị.
Nhưng tình hình bây giờ lại là minh chứng tốt nhất.
Không giải quyết triệt để Ninh Phàm, kết quả sau khi biết thân phận của mình, anh ta còn báo thù hung tợn hơn nữa.
Mặc dù bây giờ đã xử lý Ninh Phàm triệt để nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi, nếu như mình không thể kéo dài thời gian, bây giờ có thể Tô Lệ Hàm đã chết oan chết uổng rồi!
Lại còn liên lụy Lý Chấn Quốc không làm tròn trách nhiệm.
“Anh Chấn Quốc, không sao đâu, tôi sẽ nói chuyện này lại cho chị!”
Trần Lạc Thần nói với ông ta.
Nói đến lại khéo, ngay lúc này, chị Trần Bạch Lan của mình lại gọi điện đến.
“Em trai, sao rồi? Không sợ hãi chứ?” Giọng nói đầy vẻ quan tâm của Trần Bạch Lan vang lên ở đầu dây bên kia.
“Chị, sao chị biết tin nhanh thế?”
“Nói thừa, đã sử dụng đến chi viện đặc cấp luôn rồi mà chị còn không biết được à? Sau này em phải cẩn thận hơn một hút!”
“Em biết rồi, à mà chị này, chị có thể giữ anh Chấn Quốc lại hay không, dù gì anh ấy cũng đã cứu em.”
Trần Lạc Thần nói vội.
“Không thể nào, anh ta không hoàn thành nhiệm vụ chị giao, theo quy định trong gia tộc thì phải cuốn gói đi ngay! Anh ta dùng mạng mình để cứu em cũng là lẽ thường tình!”
Trần Bạch Lan nói một cách ngang ngược.
Lý Chấn Quốc nghe thấy đoạn đối thoại của Trần Lạc Thần, ngoài sự cảm kích ra thì ông ta càng lúc càng tỏ vẻ cung kính, không hề oán hận một chút nào cả.
Đúng thế, tất cả những gì ông ta có đều được nhà họ Trần cho, đến tính mạng cũng được nhà họ Trần cứu về, nâng đỡ bản thân mình đến địa vị như ngày hôm nay.
Đến trách nhiệm bảo vệ mà cũng không thể hoàn thành.
Không thể xử lý triệt để hiểm họa tiềm tàng.
Đây là sự không làm tròn trách nhiệm nghiêm trọng của Lý Chấn Quốc ông ta.
“Ừm, chị không dùng Lý Chấn Quốc nữa nhưng nếu như em chịu thu nhận ông ta thì vẫn được, gia tộc không hề quy định người khác không thể mướn!”
Dường như Trần Bạch Lan cảm thấy nếu như đuổi Lý Chấn Quốc vì chuyện này thì có thể em trai mình sẽ cảm thấy áy náy, cô bèn đề nghị như thế.
“Thật sao?”
Trần Lạc Thần vui vẻ.
“Ừm ừm, nhưng mà chị nói trước nhé, tiền đề là em phải có sự nghiệp của mình, chứ bằng không thì ông ta vẫn không thể trở về đâu! Sau khi em thành lập công ty cũng có thể để Lý Chấn Quốc ở lại giúp mình, có thế thôi!”
“Dạ!”
Cũng xem như có thể giải quyết sự tự trách của Trần Lạc Thần rồi.
Khỏi phải nói bây giờ Lý Chấn Quốc cảm kích Trần Lạc Thần đến mức nào.
“Cậu Trần…”
Trăm ngôn ngàn ngữ cũng chỉ có thể thay bằng hai chữ này, được thốt ra từ sâu trong đáy lòng Lý Chấn Quốc!
Cậu Trần thật sự không cần phải làm như thế, không cần phải làm như thế chút nào, nhưng chắc chắc cậu ấy chịu cầu xin cho một người như mình.
Lý Chấn Quốc thật không không tài nào báo đáp nổi tình nghĩa như thế!
Vào lúc này, Trần Lạc Thần đã trở thành sếp trực tiếp của Lý Chấn Quốc!
Vào lúc này, Lý Chấn Quốc ở bên Trần Lạc Thần, toan kể cho anh nghe một vài chuyện trong gia tộc.
“Cậu Trần, có mấy người thập thò dưới lầu, đã khống chế rồi, phải xử lý thế nào đây ạ?”
Một người mặt áo đen đi vào trong.
“Được rồi, thế thì đi xem xem!”
Trần Lạc Thần gật gật đầu.
Ở bên dưới lầu.
“Bỏ chúng tôi ra, chúng tôi là bạn học của Trần Lạc Thần, các người không thể giết chúng tôi được!”
Lý Niệm gào khóc.
Cảnh tượng ban nãy quá mức hoành tráng, anh ta thật sự sợ hãi bị những người này giết người diệt khẩu.
“Đúng thế, các người biết đó, suýt chút nữa là tôi đã thành bạn gái của Trần Lạc Thần rồi, các người dám đối xử với tôi như vậy sao!”
Trịnh Thiên Thiên cũng gào lên.
Khi nãy bọn họ đều đã nhìn thấy Trần Lạc Thần được mọi người vây quanh nên đã sững sờ vì kinh ngạc từ lâu rồi.
Còn Trang Đông Thành và Lý Hạo cũng trở nên thành thật, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.
“Thả bọn họ ra đi…”
Trần Lạc Thần bước ra ngoài.
“Có nghe thấy không, mau thả chúng tôi ra!”
Trịnh Thiên Thiên gào lên.
Trần Lạc Thần là cậu Trần của Kim Lăng, cậu Trần sở hữu con phố thương mại Kim Lăng, má ơi, giỏi quá!
Kinh ngạc và bất ngờ ghê!
Trịnh Thiên Thiên sắp sướng đến điên rồi!
“Trần Lạc Thần! Trần Lạc Thần! Tôi biết ngay là anh không giống với đám người này mà, trước kia tôi sai rồi, thật sự sai rồi, tôi liên tục mỉa mai anh chỉ vì để thu hút sự chú ý của anh mà thôi, thật ra tôi thích anh lắm, mà anh lại không thích tôi!”
Trịnh Thiên Thiên chạy ngay đến trước mặt Trần Lạc Thần rồi nịnh nọt.
Lời cô ta nói khiến cho Trần Lạc Thần nổi da gà da vịt đầy người.
Má ơi, lời giải thích này vô địch thiên hạ rồi luôn đấy? Mỉa mai mình là vì muốn thu hút sự chú ý của mình hả?
“Cậu Trần!”
Cùng lúc đó, Trang Đông Thành và Lý Hạo, bạn gái mới quen của anh ta đều lên tiếng với thái độ cung kính.
Cung kính đến mức nào?
Đến mức bây giờ mỗi câu nói của Trần Lạc Thần, có kêu bọn họ làm gì thì bọn họ đều sẽ làm nấy ngay!
Muốn gì làm đó nhưng những ông lớn trong phim điện ảnh.
Nhưng mà vài suy nghĩ gian xảo chỉ lướt qua trong đầu Trần Lạc Thần mà thôi.
Dù gì từ trong xương cốt, anh không phải là người ngang ngươc.
“Cậu Trần, cậu định xử lý bọn họ như thế nào? Vào lúc cần thiết cũng có thể sử dụng vài thủ đoạn đặc biệt”
Lý Chấn Quốc ngầm ra hiệu. Dù gì bây giờ bọn họ đều đã biết thân phận của cậu Trần rồi!
“Đừng đừng đừng đừng! Cậu Trần, à không phải, Trần Lạc Thần, cậu vẫn là Trần Lạc Thần nghèo túng kia, chúng tôi không quen cậu, chúng tôi đã quên sạch sẽ những gì xảy ra trong ngày hôm nay rồi!”
Trang Đông Thành là người thông minh nhất.
Vừa nghe lời Lý Chấn Quốc nói đã hiểu ngay.
Anh ta quỳ sụp xuống, vội vàng lên tiếng.
“Phải đó, chúng tôi không biết cậu là cậu Trần!”
Lý Hạo và Lý Niệm cũng trả lời rối rít.
“Có thể quên chuyện xảy ra trong ngày hôm nay thì tốt, miễn cho sau này gặp phải rắc rối.” Trần Lạc Thần hờ hững mà nói rồi quay người đi ngay.
Bọn họ đã như thế rồi, Trần Lạc Thần cũng không thể vì thân phận của mình mà làm gì bọn họ đâu nhỉ.
Cũng xem như chuyện này khiến mọi người kinh sợ nhưng không bị thương gì cả, Lý Chấn Quốc lại nói một vài chuyện trong gia tộc với riêng Trần Lạc Thần.
Nói một cách chung chung, chỉ biết nhà họ Trần là một gia tộc có lịch sử trăm năm, sở hữu vô số tài sản!
Cũng lập ra rất nhiều quy tắc trong nhà họ Trần, trình tự thừa kế cũng rất phức tạp.
Nuôi dưỡng mười mấy năm trong cảnh nghèo túng chỉ mới là bước đầu mà thhôi.
Rồi sau đó, Trần Lạc Thần sẽ còn phải đối mặt với nhiều bài kiểm tra phức tạp hơn nữa, Lý Chấn Quốc khuyên Trần Lạc Thần phải chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Sau đó, Trần Lạc Thần đưa Tô Lệ Hàm về, anh lại lái xe đến trường, đậu cách cổng trường không xa.
Không ít cô gái đều đổ dồn tầm mắt về phía bên này.
Thậm chí còn có người rít lên.
Trần Lạc Thần đã quen với những chuyện như thế này rồi.
Nói thật lòng, Trần Lạc Thần cảm thấy mình làm thế thì cặn bã lắm, đúng là bây giờ có tiền rồi, nhưng huênh hoang trước mặt người khác khiến cho anh cảm thấy quai quái.
Nói trắng ra thì cho dù Trần Lạc Thần có thay đổi như thế nào thì cũng không thể thay đổi được bản tính ưa khiêm tốn, thích sống bình thường của anh.
Ngày nào cũng lái xe sang chạy lòng vòng chẳng có gì hay ho.
Xem ra phải mua căn nhà ở phố Kim Lăng cho mình rồi.
Nếu là thế thì có thể đậu xe trong nhà, sau này cho dù lên công ty hay làm gì thì cũng tiện.
Hơn nữa quan trọng nhất là ngày nào mình cũng có thể đi học, nghỉ ngơi một cách bình thường, sống cuộc sống vườn trường như mình mong muốn!
Trần Lạc Thần ngồi trên ghế lái, không khỏi bắt đầu tính toán.
Vào lúc này, đột nhiên những tin nhắn nổ tới tấp trong nhóm lớp.
“Bất ngờ chưa kìa! Mấy cậu mau xem đi! Bất ngờ quá đi mất!”
“Hình!”
“Hình!”
“…”
Một học sinh trong lớp tung tấm hình anh ta chụp được vào nhóm lớp.