“Ngay lúc đó, em đã hiểu trên đời này vẫn còn tình yêu đích thực! em ghen tị với người con gái anh yêu, cô ấy tên là Đồng Hân, phải không?”
Tô Sở Sở nhìn Trần Lạc Thần hỏi.
Trần Lạc Thần gật đầu.
“em còn có thể cầu xin người một chuyện được không? Trần thiếu gia?”
Tô Sở Sở hỏi.
“em nói là đi, chỉ cần ta đủ khả năng!”
“Em muốn nghe anh kể chuyện giữa anh và Đồng Hân của anh …?”
Trần Lạc Thần suy nghĩ một chút, liền cùng Tô Sở Sở nói chuyện.
Thời gian trôi nhanh, Trần Lạc Thần đã kể xong hết mọi việc cho cô.
Tô Sở Sở hài lòng gật đầu.
“Ra vậy, hóa ra là vậy, không phải cần nhiều!”
Tô Sở Sở nở nụ cười: “Chẳng qua, người nói cần một giọt máu của ta? Mặc dù em không biết Trần Thiếu giọt máu này đối người có làm được cái gì, nhưng là người cần, em đương nhiên không có vấn đề!”
Nói xong, Tô Sở Sở cắn ngón trỏ, một giọt máu chảy ra.
(má nó, làm tụt dốc sắp dc nện má tác giả bẻ lái khét quá)
Trần Lạc Thần sau khi thu thập xong, ánh mắt cảm kích nhìn Tô Sở Sở.
“Về sau có chuyện gì, có thể dùng chỗ của ta, em có thể tìm ta, cám ơn Sở Sở!”
“đừng cảm ơn, chúng ta là bằng hữu, sau này đừng nói lời cảm ơn, Trần Thiếu, em thật lòng chúc phúc cho ngài tìm được Đồng Hân, em cầu chúc hai người sớm gặp lại nhau, vào ngày tân hôn, nhớ mời em đi uống rươu mừng! ”
Tô Sở Sở trong mắt lóe nước mắt nói.
“Được rồi, sẽ có ngày đó, cảm ơi lời chúc phúc của em!”
Trần Lạc Thần nói xong liền xoay người rời đi.
Còn Tô Sở Sở hít sâu một hơi, nhìn Trần Lạc Thần bóng lưng đi xa, trong lòng đột nhiên có chút trống rỗng.
“Chị hai, hai người nói chuyện thế nào rồi?”
“Đúng vậy, con gái của ta, Trần Thiếu tại sao cứ như vậy rời đi? Ta gặp được hắn thật vất vả, không có chuyện gì sao?”
Bà Mẹ quan tâm nói.
“Mẹ, mặc dù con đã cảm động trước anh chàng này, nhưng dù có làm gì đi chăng nữa, hai chúng con cũng không thể nào! Bởi vì anh ấy yêu bạn gái của mình rất nhiều, rất rất nhiều!”
Trần Lạc Thần khí chất nho nhã cộng với vài phần trắc trở giữa chính anh và Tô Sở Sở, thật sự khiến Tô Sở Sở phải động lòng.
Nhưng cô lại biết rõ, mình căn bản không có cơ hội!
Còn lại, chỉ có thể là chúc phúc...
Trên trực thăng đến Kim Lăng.
“Sau khi ta rời đi, Kim Lăng mọi chuyện ổn chứ?”
Trần Lạc Thần nhìn Lý Chấn Quốc cười hỏi.
“Mọi việc ổn thỏa, biệt thự trên núi Vân Đỉnh, sau khi anh giết người nhà họ Mạc, tôi đã nhờ người ta xây lại như cũ. Bây giờ nó giống hệt như trước đây. Phố thương mại Kim Lăng và sơ trang Suối nước nóng cũng bị lấy lại bởi chúng ta. Tôi là một năm trước, tôi trở về Kim Lăng lãnh đạo công việc! Mọi việc đều tốt! ”
Lý Chấn Quốc nói:
“Cô Hàn Tư Dư đã được chữa trị theo công thức của ngài, hiện tại cô đã khỏi bệnh. Nhân tiện, cô không còn là người nổi tiếng trên mạng nữa mà chuyển sang làm diễn viên. Với sự nổi tiếng trước đây và sự ủng hộ của chúng tôi, cô bây giờ đã là một ngôi sao hạng nhất! ”
“rất tốt!”
“Mà này, Hiểu Nam thì sao?”
Trần Lạc Thần nhớ tới Mã Hiểu Nam.