“Ta hỏi ngươi, so sánh những thứ này ở đây có ích lợi gì?”
Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.
Lúc này, một số nam sinh cúi đầu không nói nên lời.
“Nếu ngươi có tiền, sẽ có người giàu hơn ngươi. Khi ngươi cảm thấy mình giàu hơn người khác, sẽ có những người gấp vô số lần của ngươi. Đừng nên đem ra so sánh và nên hạ thấp đi a?”
“Với tất cả thực lực này, hãy để dành thời gian cho gia đình, cho người yêu đi. Sao lại chạy vào đây khoe mẽ?”
Trần Lạc Thần nhẹ nói.
Khuôn mặt của một số cậu bé đều đỏ bừng, và họ gật đầu rất nặng nề.
“Đúng vậy, vẫn là vị thiếu gia này tốt, Lục Thiếu Dương thiếu cái gì, làm sao có thể so với thiếu gia này?”
“Thiếu gia, tôi hiện tại nhìn thấy ngài, mới biết được cái chân lý, ngài nói đúng!”
Một số cô gái đến gần Trần Lạc Thần, một số cô gái nhìn Trần Lạc Thần, trong mắt có nước.
Nói một cách trìu mến.
“còn có các ngươi!”
Trần Lạc Thần đẩy một cô gái đang cọ vào người anh ra.
Chỉ vào họ một cách lạnh lùng:
“Nhìn xem các ngươi mặc đây đều là cái gì? Chính là nói ngươi, chỉ mặc một áo thun 1 dây, phía dưới đều lồi cả mỡ? Con gái nhà ai, không biết xấu hổ!”
(chửi hay lắm a zai )
“cái kia cái kia, cô còn cường điệu hơn nữa. mặc áo thiếu vãi à, đúng không? Cô tiết lộ mọi thứ cho người khác xem, vậy cô không cảm thấy xấu hổ à!?”
Trần Lạc Thần gần như phát điên.
Nhất là khi thấy nhóm trai gái này trong hội sùng bái tiền bạc.
Trần Lạc Thần chỉ muốn nói với bọn họ rằng, hãy trân trọng người trước mặt, mọi thứ trước mắt,đừng để khi không còn gì thì hối hận.
Lúc đầu, Trần Lạc Thần chỉ nói nhưng không thể dừng lại thoái mạ.
Một số cô gái thậm chí còn bị Trần Lạc Thần mắng mỏ.
“Đi hết đi”
Trần Lạc Thần xua tay xua đuổi tất cả những người này.
Đậu xe một mình,và nghĩ rằng cái gì đang xảy ra trong xã hội bây giờ?
Có tiền không tầm thường à!
Nếu tiền có thể làm được gì, không cần phải tìm kiếm như thế này nữa.
Nhìn về phía khuôn viên, Trần Lạc Thần muốn tiếp tục đi tìm người có thể chất chí âm, rồi cất bước đi vào sân trường..
Những gì xảy ra vừa rồi chỉ là một tình tiết.
Sau hai năm, trở lại trường học, Trần Lạc Thần trong lòng tràn đầy suy nghĩ.
Có một câu nói, cuộc đời giống như một vòng tròn, quay đi quay lại, dù nghèo hay giàu thì cuối cùng, bạn vẫn luôn quay về điểm xuất phát ban đầu.
Lúc trước mọi thứ như vậy.
Nó bắt đầu ở đây.
Mình ở đây, đạt được là Trần gia người thừa kế thứ nhất.
Cũng chính tại đây, đã gặp được cô gái yêu thích nhất..
Quán trà sữa ngay cổng khuôn viên vẫn còn đó, chủ quán vẫn vậy.
Nhớ lúc Tô Đồng Hân mua trà sữa vì không mang theo ví mà tự mình trả tiền cho cô ấy, đó là lần gặp đầu tiên.