ba trăm tỷ!
Xem tin tức kênh chính thức kìa.
Có thật không vậy!
Mọi người đều bu lại một chỗ.
Tả Xảo Xảo tự an ủi mình, chuẩn bị thuyết phục anh Trạng Nguyên giúp đỡ cô một lần nữa.
Dù sao trong trận chiến tranh đoạt vừa rồi, anh Trạng Nguyên chỉ tặng bốn mươi lăm triệu đồng.
Cộng thêm quà tặng ở đây cũng không quá 90,000,000.
Tuy nhiên, Bình Phàm đã trực tiếp quăng ba trăm triệu.
Mà lúc này, trên nền tảng hiện lên ngài Bình Phàm bỏ vốn đầu tư ba trăm tỷ trên nền tảng phát sóng trực tiếp.
Cậu Bình Phàm này còn được bên phát hành chuyên môn tag @ vào nữa. Còn ai khác ngoài Bình Phàm bị mình đuổi khỏi phòng live trực tiếp chứ!
Sắc mặt Tả Xảo Xảo gần như xanh mét, ba trăm tỷ, một tên đại gia tuyệt đối có thực lực.
Vừa rồi anh ta đến phòng phát sóng trực tiếp của mình, chắc hẳn rất thích ngoại hình của mình, cho nên anh ta mới hỏi mình một cách rất tế nhị là khi nào thể hiện tài năng.
Nhưng tại sao chứ?
Tại sao mình lại nói anh bị mù? Anh ta vì ưa thích mình nên mới bảo mình thể hiện tài năng.
Đáng tiếc hơn nữa là cho dù mình mắng anh ta, anh ta cũng không bỏ đi, nhưng tại sao mình lại đá anh ta? Đá một đại gia hoàn toàn có thực lực!
Tả Xảo Xảo hối hận xanh cả ruột!
Mà tất cả những người hâm mộ bên này đều ngừng bàn tán, thật sự, cái tát vào mặt này giống như một lưỡi dao sắc bén cắm vào tim họ.
Chế giễu người khác sao? Còn không nhìn phẩm hạnh của mình?
Về phần Mạnh Mỹ Dung, cô bị sốc trước sự xuất hiện của con số ba trăm tỷ.
Cô không nghĩ người luôn ủng hộ Hàn Phi Yên thực sự là một tỷ phú trăm tỷ, không đúng, rất có thể là một tỷ phú trăm ngàn tỷ ấy chứ.
Ra tay quá hào phóng.
Thành thật mà nói, bây giờ thậm chí Mạnh Mỹ Dung còn ghen tị với học sinh của mình.
Cô xinh đẹp, kiều diễm và nữ tính hơn Hàn Phi Yên, tại sao cô lại không nhận được sự ưu ái của những người đàn ông giàu có này?
Aiya, nghĩ lại, số phận thật bất công!
Trần Lạc Thần nhìn tin nhắn trên màn hình công cộng, chỉ cười.
Cũng không cảm thấy gì nhiều.
Nếu phải nói có cảm giác thì cũng chỉ có chút ngạc nhiên, ngạc nhiên vì để Lý Chấn Quốc đầu tư, làm sao lại đầu tư đến ba trăm tỷ vào chứ?
Nghĩ kỹ rồi cũng hiểu, đừng nói là chị gái mình, e rằng ba trăm tỷ không phải là số tiền lớn trong mắt Lý Chấn Quốc!
Bỏ đi, đầu tư thì đầu tư, sắp tới phải thay đổi cái nền tảng phát sóng trực tiếp này cho tốt, biết đâu lại kiếm được rất nhiều tiền, từ 300 tỷ biến thành 600 tỷ thì sao!
Tiếp theo, nền tảng phát sóng trực tiếp Đồng Thanhd trở nên rất sôi động.
Tin tức về một tỷ phú đầu tư ba trăm tỷ đồng ngay lập tức lan truyền khắp các diễn đàn..
Hàn Phi Yên nước lên thuyền lên theoq, mức độ phổ biến của phòng phát sóng trực tiếp đã tăng lên. Gần như đông như trẩy hội.
Trong nền tảng phát sóng trực tiếp Đồng Thành, 10.000 người xem đồng nghĩa với việc là streamer lớn.
Giờ đây, mức xem live của Hàn Phi Yên đã lên tới 50.000!
Hàn Phi Yên vui vẻ nhảy cẫng lên trong phòng phát sóng trực tiếp.
Cô đang phát điên.
Đại ca của mình, anh Bình Phàm bây giờ đã trở thành một nhà đầu tư lớn vào nền tảng phát sóng trực tiếp Đồng Thành. Thể diện này quá lớn!
“Anh Bình Phàm, anh học lớp nào khoa Văn vậy? Cầu danh tính!”
“Mẹ kiếp, tôi không nghĩ có đại gia như vậy trong khoa văn học của chúng ta đấy. Như vậy có quá đại gia rồi không? Có thể là ai chứ?”
Bởi vì lúc đầu Trần Lạc Thần có nói trong phòng phát sóng trực tiếp rằng anh và Hàn Phi Yên thuộc cùng một khoa, khoa Văn học.
Khi đó Hàn Phi Yên đã suy đoán rất lâu mà vẫn không đoán ra được.
Nhưng bây giờ, sức nóng đã khác.
Bình Phàm rốt cuộc là ai? Đã trở thành một chủ đề nóng trong Khoa Văn, thậm chí là toàn trường.
Anh chắc vẫn đang học đại học, nhưng anh đã đầu tư ba trăm tỷ đồng, quá táo bạo.
“Nhân tiện nhân tiện, cậu có nhớ chiếc Lamborghini 54 tỷ ở cổng trường không, cậu nghĩ chiếc xe đó có phải của Bình Phàm không?”
“Vâng vâng, nhất định là như vậy!”
“Lúc đầu mọi người đều đoán, nhưng bây giờ gần như có thể chắc chắn người này đến từ khoa văn học của chúng ta, rất có thể là đang học năm cuối cấp!”
“Ahhhhh! Rốt cuộc là ai vậy?”
Lúc này nhiều cô gái đang ở trong ký túc xá của họ hò hét.
Những cô gái này đến từ khoa văn học nhiều hơn, trong khoa vậy mà có đại gia như vậy.
Vả lại có thể ẩn nấp trong lớp của ai đó, khiến người ta chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy thích thú!
Một số cô gái thậm chí còn bắt đầu gọi điện cho bạn trai, liên tục tra hỏi gia cảnh của bạn trai, muốn biết liệu anh ta có phải là Bình Phàm không!
Nếu vậy, sau này mình đã có thể…
Đáng tiếc là không có nếu như!
Trong khuôn viên trường.
“Vương Hào, chị Bích Ngọc, hai người đã nghe nói chưa? Trong khoa văn học của chúng ta có một đại gia!”
“Vừa nghe! Nhưng anh ta sẽ là ai nhỉ?” Giang Bích Ngọc cũng đang ngóng chuyện này.
Biết đấy, cho đến bây giờ cô vẫn còn độc thân, nếu có thể gặp nhau, hoặc thậm chí yêu nhau trước khi tốt nghiệp thì sẽ thật tuyệt!
Vương Hào khoanh tay, trông như ông cụ non: “Chuyện này thực sự rất khó nói, nhưng từ tên trên màn hình của anh ta chúng ta có thể có được một số manh mối, tên anh ta là Bình Phàm! Có vẻ như anh ta rất thích khiêm tốn, nếu chiếc xe đó thực sự là của anh ta, nếu anh Bình Phàm không thích cuộc sống bình thường thì anh ta nhất định sẽ nghênh ngang lái nó rồi, những manh mối này đủ cho thấy chiếc Lamborghini này thực sự là xe của anh Bình Phàm!”
“Có lý đấy, anh Vương! Thử hỏi ai ở Kim Lăng nói chung có thể đạt được đến bước này chứ?”
Người đó lại hỏi.
Vương Hào cười gượng gạo thở dài: “Tôi không biết chuyện này. Thực ra ở Kim Lăng có rất nhiều đại gia chưa công khai!”
Ặc! Nói tóm lại, sau khi biết tin đại thần giàu có Bình Phàm ở trong khoa Văn, mọi người đều có chút không bình tĩnh.
Kể cả Mạnh Mỹ Dung cũng không “miễn dịch”.
Trần Lạc Thần đang lắng nghe. Mạnh Mỹ Dung vậy mà nói dối Hàn Phi Yên, nói anh Bình Phàm này có thể có quen cô, muốn biết tài khoản Messenger mà lúc trước mình đưa cho Hàn Phi Yên.
Điều này khiến Trần Lạc Thần nở một nụ cười chua chát.
Quả nhiên, thực tế rất là thực tế, nếu có tiền thì sẽ có mọi thứ, nhưng nếu không có tiền thì sẽ không có gì!
Nhưng có lẽ do anh muốn trả đũa Mạnh Mỹ Dung.
Trần Lạc Thần ác ý đăng nhập vào tài khoản nọ, đồng ý lời mời thêm bạn bè của Mạnh Mỹ Dung.
“Bạn học Bình Phàm, xin chào, cô nghe nói em đang ở trong khoa của cô. Cô là người hướng dẫn của Phi Yên, là giáo viên trong khoa. Em đã gặp cô chưa? Haha.”
Ngay sau khi anh đồng ý, Mạnh Mỹ Dung đã gửi một tin nhắn.
“Vâng, em đã gặp cô!”
“Có thật không! Wow, cô thực sự có chút phấn khích, à ừm, em học lớp nào vậy?”
Trần Lạc Thần: “…?”
Mạnh Mỹ Dung: “Không không không, cô quên mất, em không thể tùy tiện nói việc đó, ồ, em không biết đó thôi, đôi khi cô còn nghĩ, em có phải là học sinh trong lớp của cô không? Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một học sinh xuất sắc như vậy trong lớp cô!”
Trần Lạc Thần: “Ờm, cô Mạnh, em cảm thấy các học sinh trong lớp cô đều rất xuất sắc. Em chỉ có tiền thôi, không có nghĩa là em xuất sắc!”
Mặc dù điều này rất thú vị một cách ác độc, nhưng Trần Lạc Thần vẫn cảm thấy biến thái và hơi kích thích.
“Thực sự, cô không nói dối em, lớp cô, thật sự không có ai quá giỏi, cũng không có ai giàu có, khiêm tốn như em, có vài người nghèo, có một người đặc biệt nghèo! Haha…”
Tôi khinh!
Trần Lạc Thần thật sự muốn mắng cô, rất nghèo, chắc chắn là đang nói mình.
Anh trong lòng Mạnh Mỹ Dung không còn đơn giản là nghèo về kinh tế nữa mà là nghèo về tinh thần, tóm lại là nghèo!
Nói thật, nếu muốn mắng cô, cho dù anh thật sự mắng thì có lẽ Mạnh Mỹ Dung cũng sẽ rất vui.
Nhưng Trần Lạc Thần nghĩ lại vẫn là bỏ đi, anh không thể quá đáng.
“Bốp!”
Mà anh đang nghĩ, đột nhiên, có người đập đầu anh…