“Hahahahaha!”
Thẩm Diễm Lệ đột nhiên bật cười.
“Anh là Trần Thiếu sao? Tôi không tin. Anh đã thừa nhận người học tiểu học kia chính là mình, là ngươi kém cỏi, nhưng hiện tại, anh lại là Trần Thiếu ở Kim Lăng. Sở
hữu hàng vạn tài sản gia tộc? Làm sao có thể có cuộc sống như vậy? Không thể nào! Tôi không tin! Hôm nay nhất định phải giải thích! ”
Thẩm Diễm Lệ nói.
Trần Lạc Thần nhấp một ngụm rượu đỏ, vệ sỹ liền đưa một cái khăn trắng.
Trần Lạc Thần lau miệng, lạnh lùng nhìn nàng: ” Sinh mệnh kinh khủng như vậy, còn cần giải thích sao với cô sao?”
Thẩm Diệc Lệ dựa vào gia cảnh mà bất chấp.
Bây giờ cô đã gặp Trần Lạc Thần, thật sự dạy cô ấy chết không biết chết, còn câu cuối cùng là Trần Lạc Thần cố tình nói cho cô để cô ấy biết “ Đừng tưởng rằng bạn là người duy nhất trên đời giàu có, còn có rất nhiều người khác giàu có hơn bạn rất nhiều.”
Toàn bộ Tiếu gia, bao gồm cả Ngụy Quế Phương, đều sợ hãi lạnh gáy.
Cái gọi là tiệc sinh nhật sau đó hoàn toàn vô nghĩa.
Ngay sau đó, Trần Lạc Thần và Tô gia liền rời đi.
Những gì đã xảy ra sáng nay, mặc dù nó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Nhưng với bà cụ Trương Hâm Hoa mà nói, dường như bà đã trải qua những thăng trầm rất lớn của cuộc đời.
Nó làm cho bà cảm thấy một chút khí và huyết đang lên. Trong lúc đang trên đường trở về, chân bà đột nhiên trở nên tê liệt, đầu choáng váng, đau đầu dữ dội và ngất đi.
Lần này, cả Tô gia đều trở nên kinh hãi.
Trần Lạc Thần trở về liền đến biệt thự Vân Đính Sơn trước để kiểm tra tiến độ ở đó, sau đó anh sẽ đến Tô gia.
Ngọn núi được khai thác rất nhanh, nhanh hơn dự kiến, ước chừng ngày mai sẽ có thể tìm thấy Chấn thiên thạch rồi.
Cho nên Trần Lạc Thần không ở bên cạnh bọn họ.
Lúc này người nhà họ Tô luống cuống tay chân.
Cũng may là gần về đến nhà, vì hai năm nay xuất hiện tình huống như thế này không phải là lân một lần hai, nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Trong nhà còn có các thiết bị thở oxy.
Vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ giáo sư Mã Tiến, để ông đến gấp cấp cứu cho bà cụ.
Mã Tiến từng là một bác sĩ nổi tiếng trong quân khu với tài y thuật siêu phàm.
Năm nay ông sáu mươi tuổi, ông trở về quê hương làm một bác sĩ chuyên nghiệp, trở thành giáo sư của một bệnh viện và cũng là phó chủ tịch của Hiệp hội Đạo đức Y khoa.
Khi ông ta đến cùng với hai người học việc của mình, một nam và một nữ thì cũng tình cờ chính là lúc Trần Lạc Thần đang đi tới.
Hai người gật gật đầu, xem như một lời chào hỏi.
Mà Trần Lạc Thần vừa vào cửa, nhìn thấy Tô Quốc Cường bọn họ gấp thành một đoàn.
Hỏi một chút mới biết được.
Hóa ra vừa rồi bà nội đang trên đường về, lại phát bệnh cũ.
Ba người đi vào phía sau chính là các bác sĩ đến khám bệnh.