Những người xung quanh cũng đồng loạt sôi trào.
Có rất nhiều người ở đây.
Nhưng sau khi nghe được thân thế của Trần Lạc Thần, nhiều người kính nể nhường đường lớn.
Trần Lạc Thần mang theo Mã Hiểu Nam cùng một đám học sinh đến chỗ ban đầu ngồi xuống.
“Hóa ra là Trần Thiếu, Mã Hiểu Nam thật sự có người chống lưng như vậy!” Vương Tiểu Mỹ cũng kinh hãi.
Bốp.
Ngô Đại Vinh giơ tay lên, tát một phát thật mạnh vào mồm cô.
“Chết tiệt, tiểu thư hôi thối, hiện tại cô đã làm khổ tôi rồi!” Ngô Đại Vinh tức giận.
Ngô Đại Vinh sẽ có kết cục như thế nào, hắn đương nhiên hiểu được.
Và bài giảng, mặc dù người dẫn chương trình ngu ngốc, nhưng vẫn tiếp tục.
Thoáng chốc, hai giờ trôi qua.
Mã Tiến vừa nghe thấy chuyện vừa rồi, vội vàng đi về phía Trần Lạc Thần.
“Trần Thiếu, thực xin lỗi vì đã làm cho ngài suýt chút nữa bị thương!” Mã Tiến nói: “Ngô Đại Vinh này, thật là đáng chết!”
“Được rồi, kết thúc rồi, đúng rồi, sư phụ Ninh Viễn an bài thế nào?” Trần Lạc Thần hỏi.
“Sư phụ Ninh Viễn, đã chờ Trần Thiếu trong phòng, tôi đây là tới mời Trần Thiếu qua!” Mã Tiến nói.
ên trong phòng.
Trần Lạc Thần và Mã Tiến bước vào, liền thấy sư phụ Ninh Viễn đang khoanh chân ngồi bên cạnh một lư hương.
Nhắm mắt ngồi thiền.
“Trần Thiếu, ngài đến rồi!” Nghe thấy tiếng bước chân của Trần Lạc Thần, đại sư Ninh Viễn mở mắt ra.
Đơn giản là 1 cách chào hỏi.
Trần Lạc Thần cũng trực tiếp nói ra ý đồ mình đến đây.
Mà Mã Tiến củng đã bày tỏ chuyện với đại sư Ninh Viễn từ trước.
Chính là chuyện muốn dò xét,và biết được thành cổ đang ở nơi nào.
Đại sư Ninh Viễn biết Trần Lạc Thần là người quyên góp lớn nhất.
Và trước đây, chuyện Trần Lạc Thần cứu hơn trăm đứa trẻ, đại sư Ninh Viễn cũng dã nghe qua Mã Tiến..
Bản thân ông cũng dành sự tôn trọng lớn cho Trần Lạc Thần.
“Thành cổ mà ngươi muốn hỏi, quả nhiên lão tăng biết nơi này là nơi nào. Mấy chục năm trước, lão tăng cùng với sư phụ đã đi về phía tây thành cổ rồi, trải nghiệm đó vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của lão tăng! ” Đại sư Ninh Viễn nhàn nhạt nhấp một ngụm trà.
Nhìn vào biểu hiện của ông ấy, như thể trải nghiệm đó thực sự mang lại cho ông ấy một số cảm giác hồi hộp.
ông nhìn về phía Trần Lạc Thần cười: “Trần Thiếu, không biết ngài có hứng thú nghe không?”
“đại sư,người cứ nói!” Trần Lạc Thần gật đầu.
Vì vậy, Đại sư Ninh Viễn chậm rãi bắt chuyện.
Đoạn chuyện này là sự cố xảy ra bốn mươi năm trước đây.
Khi đó, đại sư Ninh Viễn mới hai mươi tuổi đi theo sư phụ Huyền Bắc Tử, được một gia tộc cha truyền con nối bí ẩn mời đến khai giải tâm tính.
Và nơi ở của ân nhân năm xưa đó chính là thành cổ, một thành phố nhỏ tồn tại bên trong ngọn núi bí ẩn.