Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Trần Lạc Thần

“Mộng Dao, anh ta không phải là con của thương gia giàu có đến xin thuốc sao? Nếu vậy thì có vấn đề rồi đó!” Một số thanh niên nhắc nhở.

Dược Mộng Phỉ cũng nhìn em gái.

“Làm sao có khả năng? Ta mới bắt gặp đã để ý đến tiểu từ này từ lâu. Hắn ăn mặc bình thường như vậy, quả nhiên không phải đại thiếu gia, lại còn ngốc, haha, ta thử lòng anh ta, và thế là anh ấy thực sự đến, đừng lo, ta sẽ hỏi một chút về anh ấy! ” Dược Mộng Dao tự hào nói.

Sau đó từ dưới đất nhặt lên một cành cây, chọt vào Trần Lạc Thần nói: “Này tiểu tử thúi, ta hỏi ngươi, ngươi có phải là con của một thương nhân giàu có đến xin thuốc không?” Trần Lạc Thần không biết những nam nữ này đang làm gì, nhưng nghe bọn họ nói, hình như đều là người trong cốc.

Trần Lạc Thần không hiểu không biết phải trả lời thế nào, chỉ lắc đầu.

“Haha, nhìn xem, hắn không phải, nhìn ăn mặc bình thường như vậy, có thể lẻn vào, nói không chừng là vào trộm, nên dùng hắn làm mồi nhử là phù hợp!” Dược Mộng Dao.

“Vậy thì, tóm lấy hắn và đưa hắn đi!” Cuối cùng, Dược Mộng Phỉ liếc mắt nhìn Trần Lạc Thần nói.

“Mấy người định đưa tôi đi đâu?” Trần Lạc Thần hỏi.

“Hừ, ngươi tốt hết nên ngậm miệng lại, nếu mọi chuyện thuận lợi, ngươi làm theo lời chị Mộng Phỉ nói, chúng ta sẽ bảo đảm ngươi không sao, bằng không, nếu không cẩn thận thì ngươi sẽ mất mạng!” Dược Mộng Dao chế nLạc Thần cảnh cáo.

Trần Lạc Thần nhìn thấy có mấy người chạy tới, dùng xích sắt còng tay chân của Trần Lạc Thần lại.

Sau đó bọn họ đè Trần Lạc Thần lên xe.

“Bọn nha đầu này, đang làm cái chuyện quái quỷ gì đây? Nếu không phải đang nhờ sự giúp đỡ của Dược Vương Cốc để có được dược liệu thì lúc này đã thoát ra ngoài và dạy dỗ cho các ngươi một ài học!” Trần Lạc Thần thầm nghĩ.

Nhưng trong lòng vẫn kìm nén, Trần Lạc Thần an phận đi theo bọn họ lên xe.

Một đoàn xe hối hả ra khỏi cốc lúc này, tiến về vị trí đã được định sẵn.

Một lúc sau bọn họ đã đến địa điểm đó.

Nơi đây là một tòa nhà lớn giống như sân vận động.

Những chiếc xe sang lúc này đang tập trung trước cửa.

Và nơi đây có nhiều người đàn ông và phụ nữ ăn mặc lộng lẫy ra vào.

“Đây là nơi nào?” Trần Lạc Thần nhẹ giọng hỏi hai vệ sĩ hộ tống.

“Hừ, nơi đây là đấu trường thú, ngươi thật sự không biết sao? Những người ra vào đây dù là người lớn hay thanh niên họ điều là những người của gia tộc bí pháp, hoặc là con nhà giàu hoặc con gái cấp quốc tế. Ngươi có thể đến đây là may mắn của ngươi rồi đấy!.” Vài vệ sĩ khịt mũi lạnh lùng.

“Vừa rồi tôi nghe cô gái đó nói dùng tôi làm mồi nhử, có chuyện gì vậy?” Trần Lạc Thần nhíu mày hỏi.

Cái gì mà con gái nhà giàu cấp quốc tế thật là nhảm nhí, dù gì Trần Lạc Thần vẫn thuộc thế hệ giàu có nhất nhì thế giới.

Anh đã thấy rất nhiều người loại này.

“Chủ nhân của cốc từng bắt được một người dã nhân cách đây vài ngày. Nó quá khỏe. Nó được con trai của chủ thung lũng Trang Thạch Tam đại thiếu hộ tống dã nhân đến đấu trường này. Và người dã nhân này, trong tháng qua hắn đã đánh bại Biết bao nhiêu cao thủ, hắn là một dã nhân rất tàn nhẫn! ” Vệ sĩ không để ý tới Trần Lạc Thần nhiều lắm.

Nhưng nói đến dã nhân nãy, anh rất kinh ngạc.

Sau đó anh ta nói: “Chỉ là anh ta có sức mạnh hơn người và rất khó bị thuần phục. Hắn ta rất sợ thiếu gia Trang thạch Tam dùng điện giật hắn, nên hắn trốn trong phòng không chịu ra ngoài. Anh ta khát máu, có thể ăn thịt người., chỉ cần có người sống lôi kéo hắn ra, sẽ bị các cao thủ được đem từ Dược Vương Cốc tới đánh bại hắn là được rồi. Đương nhiên, chị Mộng Phỉ của chúng ta cũng là đánh cược! nếu thăng thì thiếu gia Trang Thạch Tam có nhìn thấy chúng ta,gặp tiểu thư Mộng Phỉ, còn phải gọi là chị, Haha! ” Người vệ sĩ nghĩ đến trận chiến sắp tới, không khỏi cảm thán.

Trần Lạc Thần có thể hiểu được.

Đầu tiên, cô gái tên là Dược Mộng Phỉ đã đặt cược với Trang thiếu rằng muốn đánh bại chiến thần Dã Nhân bất bại kia nên muốn dùng Trần Lạc Thần anh làm mồi nhử kẻ man rợ, sau đó dùng những cao thủ của gia tộc đánh bại hắn.

Điều này quá tàn nhẫn, nếu như người cận vệ đã nói, thì kẻ Dã Nhân tàn ác và ăn thịt người kia, thì những người bình thường làm sao không bị anh ta ăn thịt.

Trần Lạc Thần nhíu mày.

“Vậy thì những cao thủ ngươi đưa tới,có thật sự mạnh không? Có thể Đánh bại được hắn hay không?” Trần Lạc Thần lạnh lùng hỏi.
Nhấn Mở Bình Luận