Trần Lạc Thần đứng dậy mới phát hiện trong nhà ăn có khá nhiều người, lúc này đều đang kinh ngạc nhìn anh.
Nhất là mấy thanh niên nam nữ vừa thảo luận về biệt thự Vân Đỉnh lúc nãy.
Tình hình là vừa nãy Trần Lạc Thần đã quá nhập tâm vào cuộc gọi, nói chuyện với Hoàng Hiên mà quên mất mình đang ở đâu.
Cuộc nói chuyện này đương nhiên đã thu hút sự kinh ngạc của mọi người.
“Xì!”
Không biết ai là người phá vỡ sự im lặng trước, lập tức bật cười.
“Tôi lạy, tên này ngu ngốc thật, còn đi tham quan biệt thự Vân Đỉnh?”
“Ha ha ha, lẽ nào áp lực tìm việc quá lớn ép người ta phát điên?”
“Còn là khách quý đặc biệt, quỳ xuống tiếp đón đi, ha ha ha!”
“Ngu ngốc…”
Mọi người đang có mặt đều bật cười.
Có người chế nhạo Trần Lạc Thần chẳng chút kiêng dè.
Trần Lạc Thần vuốt cằm, chỉ có thể cười gượng, lắc đầu, tình huống này cũng chẳng tài nào giải thích được!
Ra khỏi cổng trường, Trần Lạc Thần gọi xe đến trước cửa một tòa nhà triển lãm dưới chân núi chỗ biệt thự Vân Đỉnh.
Cửa ra vào.
Bị bao quanh bởi muôn vàn chiếc xe mắc tiền.
Người giàu có liên tục ra ra vào vào.
Trần Lạc Thần đứng trước cửa, thấy rõ có hai lối đi vào trong.
Một cái là lối đi dành cho khách quý, một cái là lối đi cho khách phổ thông.
Đương nhiên, khách phổ thông ở đây ai cũng không phải dạng phổ thông, chỉ là cách nói so sánh thôi.
“Hửm? Hoàng Hiên đâu? Không phải đã bàn xong sẽ đợi mình ở của lối đi cho khách quý sao?”
Trần Lạc Thần chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu.
Bên trong lối đi cho khách quý, có phải còn có một cửa vào nữa không?
Trần Lạc Thần ngẫm nghĩ một lát, vừa nhấc chân định bước vào.
“Trần Lạc Thần?”
Đột nhiên, lúc này, một giọng nữ vang lên sau lưng, còn mang theo ý kinh ngạc.
Trần Lạc Thần xoay người lại, vừa nhìn thì thấy là một người đẹp mặc một thân đồng phục đen, thân hình cao ráo nóng bỏng, dung mạo tuyệt sắc.
“Chị họ Đường Nhiên?”
Đây chính là chị họ hai của Tô Lệ Hàm, cái người tên là Đường Nhiên, luôn tìm cách làm khó anh ở tiệc sinh nhật của bà Tô Lệ Hàm sao!
Sau đó, khi cô ta biết được chiếc Lamborghini kia là của mình, anh nhớ lúc đó biểu cảm của Đường Nhiên rất phức tạp.
Vốn dĩ, sau khi chuyện này trôi qua, Trần Lạc Thần tưởng trong một thời gian ngắn sẽ không gặp lại Đường Nhiên nữa.
Kết cục cuối cùng với Tô Lệ Hàm thế nào, đến giờ vẫn chưa có kết luận, chỉ là hai ngày này sẽ ngẫu nhiên ra ngoài ăn bữa cơm vậy thôi.
Nhưng không ngờ, mới cách mấy ngày đã lại gặp nhau ở đây.
Hơn nữa, trước ngực Đường Nhiên còn đeo một cái thẻ: Giám đốc thiết kế, Đường Nhiên!
Lạy hồn, tòa biệt thự Vân Đỉnh này là do cô ta thiết kế?
Anh biết Đường Nhiên rất trâu bò, học hành vô cùng giỏi giang, hơn nữa cũng rất lạnh lùng, không ngờ Đường Nhiên lại giỏi thế này.
Cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ.
Hai mươi lăm tuổi!
Dường như rất hài lòng với biểu cảm của Trần Lạc Thần, Đường Nhiên nhẹ nhàng nói: “Ha ha, hôm nay là ngày triển lãm biệt thự Vân Đỉnh, cậu đến đây làm gì?”
“Tôi đến…”
“Tuyệt đối đừng nói với tôi, cậu đến tham gia triển lãm nha, mà xem thử cũng được, nói rõ cho cậu biết, tòa biệt thự này cậu mua không nổi đâu! Tôi biết cậu trúng vé số mấy chục tỷ, mua được một chiếc xe xịn, nhưng căn nhà này, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, không biết cậu còn lại bao nhiêu tiền, nếu cậu muốn mua nhà, tôi có thể cho cậu mấy căn với giá phổ thông!”
Không đợi Trần Lạc Thần nói xong, Đường Nhiên chỉnh gọng kính, rồi lạnh lùng nói.
Đúng vậy, lần trước khi Đường Nhiên nhìn thấy chiếc xe sang giá 60 tỷ, cô ta thật sự đã chấn kinh.
Thậm chí cô ta luôn nghi ngờ, Trần Lạc Thần có phải chính là?
Kết quả không phải, Trần Lạc Thần chính là một kẻ thảm hại giàu có nhờ vé số.
Thật xấu hổ cho chính mình hôm đó còn vì anh mà ân hận đến xanh ruột.
Bây giờ nghĩ lại, ban đầu bản thân cô ta đúng là buồn cười mà, còn xuất hiện suy nghĩ muốn tranh Trần Lạc Thần với em họ!
Ọe ọe ọe!
Muốn ói ghê!
“Tôi đúng là muốn xem thử!”
Trần Lạc Thần biết ý chế giễu trong lời của Đường Nhiên, thực tế cũng không muốn dính líu quá nhiều với cô ta, chỉ có thể nói vậy.
“Ha ha, ý nghĩ muốn xem thử này còn được, ngoài ra thì Trần Lạc Thần à, cậu dù gì cũng là bạn trai của em gái tôi, tôi phải nhắc nhở cậu một chút, cậu không nên so sánh mình với mấy cô cậu nhà giàu mới nổi kia, sản nghiệp trong nhà người ta dồi dào hơn cậu biết là bao nhiêu, cậu ấy hả, chỉ là miệng ăn núi lở, chút tiền này sớm muộn gì cũng tiêu hết, nói thật thì với năng lực của cậu, tôi rất khó tin tưởng cậu có thể nuôi được em gái tôi!”
Đường Nhiên kiêu ngạo như một con công.
Đúng vậy, Trần Lạc Thần cậu lợi hại, trúng được mấy chục tỷ, còn lái chiếc Lamborghini 60 tỷ, nhưng sau này khi tra rõ một số việc, Đường Nhiên chỉ cảm thấy Trần Lạc Thần não tàn, ngu hết chỗ nói!
Cũng không còn cảm tình gì nữa!
Vì vậy, khi gặp nhau, không khách khí mà cho anh một tràng.
Báo thù cho việc bị bẽ mặt lần trước.
“Nhiên Nhiên, đây chính là em rể trúng vé số mua Lamborghini mà cậu nói hả? Có vẻ đẹp trai thật nha! Nhưng sao lại hành xử như vậy?”
“Có điều nhìn cậu ta cẩn thận như vậy, e là chưa từng đến nơi nào lớn như vậy cũng như chưa từng gặp nhiều người thế này nhỉ? Haiz, cũng đúng, kiểu người đã quen nghèo khổ, còn đến từ nông thôn này, cũng không có kiến thức mấy, có được nhiều tiền như vậy, khó tránh khỏi tâm lý không dằn được mà tiêu hoang!”
“Ừm, đợi đến khi cậu ta tiêu hết tiền sẽ hối hận không dứt, lúc đó đã muộn rồi, haiz, không suy nghĩ cho kỹ để nâng cao bản thân, lại tiêu mấy chục triệu mua vé đến tham gia hoạt động cao cấp kiểu này, có đáng không?”
Sau lưng Đường Nhiên còn có hai nữ một nam đang đứng.
Hai cô gái vô cùng xinh đẹp, ngang ngửa với Đường Nhiên, người con trai cũng rất tuấn tú, có vẻ là con nhà giàu.
Mấy người họ đều bằng tuổi nhau, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Mấy người này nhìn thấy Đường Nhiên xem thường Trần Lạc Thần như vậy, bọn họ cũng theo thói quen khinh thường anh, không do dự mà bàn tán về Trần Lạc Thần. Nói đến nỗi Đường Nhiên cũng thấy mất mặt.
“Trần Lạc Thần, có phải cậu lại tiêu mấy chục triệu mua vé không? Lệ Hàm thì sao? Nó biết không?”
Đường Nhiên lạnh lùng nói.
“Biết rồi, tối qua chúng tôi cùng ăn cơm, nhưng cô ấy không tiện đến! Về chuyện vé, tôi còn chưa mua nữa!”
Đây là lời nói thật, hai ngày này Trần Lạc Thần thường cùng Tô Lệ Hàm ăn cơm, cũng muốn kêu Tô Lệ Hàm đến dạo thử, nhưng cô ta đã đến kỳ kinh nguyệt, khó chịu muốn chết, không cách nào đến được!
Vé thì Hoàng Hiên đã sắp xếp xong xuôi, Trần Lạc Thần đương nhiên không cần mua.
“Mẹ ơi, cái kiểu như cậu đúng là khiến người ta sốt ruột mà!”
Nói thật thì, Đường Nhiên muốn mắng Trần Lạc Thần té tát.
Nhưng, trong mắt cô ta Trần Lạc Thần có là kẻ thất bại cỡ nào thì anh cũng là bạn trai của Tô Lệ Hàm, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ mà?
Vì vậy Đường Nhiên cố gắng kiềm chế, lại thấy Trần Lạc Thần nhất quyết muốn đi vào xem thử.
Lập tức nói: “Hôm nay may mà cậu gặp được tôi, thế này đi, trong tay tôi còn dư mấy chỗ, trừ bạn tôi ra, tôi cho cậu một chỗ, lát nữa cậu đi vào cùng bạn tôi vậy, nhớ kỹ, sau khi đi vào, đừng ăn nói linh tinh!”
Đường Nhiên căn dặn, rồi nôn nóng vứt cho Trần Lạc Thần một tấm vé, thân là Tổng thanh tra, trong tay cô ta đương nhiên có dư chỗ.
“Phương Tình, Từ Na, Vương Súy, lát nữa vào mình sẽ phụ trách giới thiệu biệt thự Vân Đỉnh , các cậu giúp mình dẫn cậu ta vào nhé! Cậu ta không hiểu gì đâu!”
“Nhưng lát nữa mình còn phải gặp bạn làm ăn, dẫn theo cậu ta… Haiz, được rồi, lát nữa kêu cậu ta kiếm chỗ nào rồi ngồi ngay ngắn ở đó vậy!” Vương Súy khó xử.
Sớm biết thì đã tự mua vé, mấy chục triệu đối với anh ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng là, có vòng quan hệ với Đường Nhiên thế này, cần gì tốn thêm tiền.
Nhưng hiện giờ, dẫn theo tên ất ơ này sẽ rất mất giá!
Có điều anh ta vẫn đồng ý.
“Vương Súy, lát nữa cậu muốn gặp ai cũng phải dắt theo chúng tôi đấy, để chúng tôi cũng thử làm quen với họ nhé?” Phương Tình, Từ Na thật sự xinh đẹp, giờ phút này, lại cam tâm tình nguyện bám bên người Vương Súy, chủ động móc nối quan hệ.
“Được rồi, được rồi, dẫn cậu ta vào trước rồi hẵng nói, haiz!”
Thở dài một hơi, mọi người đều chuẩn bị đi vào.
Trần Lạc Thần không ngờ anh đến tham quan cũng gây ra nhầm lẫn.
Nhưng, nếu Đường Nhiên đã nói anh đi cùng đám Phương Tình, Trần Lạc Thần cũng không tiện từ chối thẳng thừng.
Vừa cầm được vé, anh đi đến cửa dành cho khách quý.
“Tôi lạy! Cậu ấm đầu hả, quay lại cho tôi!”
Đường Nhiên vừa thấy Trần Lạc Thần đi đến lối vào cho khách quý tức đến nỗi muốn chửi thề.
“Đó là lối vào cho khách quý, cửa chuyên dụng chuẩn bị cho tài phiệt ở các thành phố của tỉnh Giang Nam, cậu có phải bị úng não rồi không!”
Phương Tình cũng sốt ruột muốn chết, sẵng giọng mắng Trần Lạc Thần.
“Ồ, thì ra các người không đi lối này hả!”
Trần Lạc Thần bất lực lắc đầu.