“Trần Lạc Thần, cậu ngốc hả? Hình như cậu đã uổng phí ba năm đại học rồi đó, đừng đơ ra nữa, mau theo đám Phương Tình, Vương Súy vào đi, đúng là, thật không biết em tôi sao lại thích kiểu ất ơ như cậu!”
Đường Nhiên nói với vẻ lạnh lùng.
Chuyện này cô ta cũng không muốn nói nhiều.
Hiện giờ Trần Lạc Thần cũng rất ngượng, anh cũng chỉ đành mặc kệ Hoàng Hiên, đi vào cùng đám Vương Súy.
Lối vào cho khách quý và lối vào phổ thông, vị trí chỗ ngồi đều không giống nhau.
Đi vào từ lối cho khách quý, đều ngồi ở hàng đầu tiên của hội trường triển lãm.
Mà khách vào bằng lối phổ thông như Trần Lạc Thần chỉ có thể ngồi ở sau.
“Ủa? Vương Súy, là cháu hả? Sao rồi, gần đây ba cháu thế nào?”
“Chú Lý, chú cũng đến rồi, vẫn khỏe ạ, đều vẫn còn khỏe ạ! Ba cháu còn hay nhắc đến chú đó!”
Vương Súy vừa vào, quả nhiên có khá nhiều người quen, một ông lão trung niên nhìn anh ta chào hỏi.
“Đúng rồi, Vương Súy, hai người đẹp đi cùng cháu, ai là bạn gái cháu vậy?”
“Họ đều là bạn học của cháu, cháu vẫn chưa có bạn gái đâu nha chú Lý à!”
Vương Súy vừa cười.
Vừa vẫy tay chào hỏi với những người quen khác.
Nói thật thì, trong lòng anh ta có cảm giác khá kiêu ngạo vì chính mình có thể quen biết nhiều người thế này, ở chỗ nào cũng có thể nắm được tình hình!
“Xin chào ông Lý Vọng Phong, tôi đã từng thấy giới thiệu về ông trên thời báo kinh tế Kim Lăng!”
Phương Tình sửa sang lại đầu tóc, vô cùng đoan trang thục nữ cất lời.
“Mấy cái đó đều là chuyện nhỏ, có điều Vương Súy à, người làm chú như ta đây phải nói với cháu đôi điều, hôn nhân đại sự là chuyện quan trọng nhất cuộc đời, cháu tuyệt đối không thể bỏ lỡ người cháu quý trọng, nếu không cháu sẽ hối hận đó!”
Nói xong, Lý Vọng Phong bắt tay với hai người đám Phương Tình.
Lý Vọng Phong chuyên kinh doanh chuỗi đồ dùng nhà bếp và phòng tắm, tuyệt đối đừng xem thường, việc làm ăn của ông ta rất phát đạt.
“Chú Lý, những gì chú nói cháu đều nhớ kỹ! Đúng rồi, Minh Phi không đến cùng chú ạ?”
“Cái đứa con gái đáng chết này, nó gặp được mấy bạn học ở đại học Giang Nam nên qua đó chào hỏi rồi, đã năm ba đại học mà còn lông bông, thật khiến chú nhọc lòng, chú thật sự muốn tìm cho nó một người bạn trai tốt, ô kìa, nó quay lại rồi!”
Lý Vọng Phong cười, nói.
“Con gái, mau chào anh Vương Súy, còn cả hai chị bạn xinh đẹp của anh Vương Súy nữa!”
“Chào anh Vương Súy, chào hai chị xinh đẹp ạ!”
Lý Minh Phi cười, nói.
Cô ta rất cao, buộc tóc đuôi ngựa, mặc một bộ đồ thể thao đắt tiền ôm sát người, vô cùng xinh đẹp gợi cảm.
Lúc này, Lý Minh Phi liếc mắt nhìn sang Trần Lạc Thần phía sau Vương Súy, khi thấy quần áo xoang xĩnh trên người Trần Lạc Thần.
Lý Minh Phi không khỏi cau mày, nhưng vẫn nói: “Xin chào!”
“Ồ? Thật sơ ý, vị này là?”
Lý Vọng Phong cũng mới phản ứng kịp, hỏi.
“À, chú Lý, cậu ta tên là Trần Lạc Thần, là người mà Tổng thanh tra Đường Nhiên bảo cháu dẫn vào thăm thú xung quanh, là người đến từ thôn quê, nên chưa từng thấy nơi nào lớn thế này!”
Vương Súy không khỏi khẽ lắc đầu.
Đúng là mất mặt mà!
Vì sao anh ta lại dẫn theo loại người này vào?
Còn Trần Lạc Thần ư, tuy bị Vương Súy châm chọc.
Nhưng lúc này, thấy Lý Vọng Phong đang nhìn về phía mình, còn giơ tay, anh tưởng rằng ông ta chào hỏi bắt tay mình, không đáp lại thì quá bất lịch sự. Trần Lạc Thần cười, gật đầu với ông ta, cũng giơ tay lên.
Không ngờ…
“Được rồi, Vương Súy, hôm nay cháu cứ theo chú Lý, đến đây, ngồi cạnh chú!”
Không ngờ Lý Vọng Phong người ta lại dời mắt khỏi Trần Lạc Thần, giơ tay để kéo vai Vương Súy, để Vương Súy ngồi cạnh ông ta.
Hoàn toàn ngó lơ Trần Lạc Thần.
Khiến tay Trần Lạc Thần cứ lơ lửng ở đó, thật mất mặt!
Lý Minh Phi rõ ràng cũng chẳng có hứng thú với Trần Lạc Thần, cũng theo ngồi ở bên kia của Lý Vọng Phong
“Haiz! Đúng là mất mặt, còn không để tay xuống, cậu cũng nhìn thử đi, ông Lý người ta là người kiểu gì, sao có thể bứt tay với một hậu bối vô danh tiểu tốt như cậu chứ, cậu tưởng cậu là Vương Súy hả, có máu mặt như vậy sao!”
Phương Tình nhất thời không còn gì để nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, có điều Phương Tình à, có câu này rất đúng, người không có khí chất thì mãi mãi cũng không có khí chất, dù có giàu hơn nữa cũng không có khí chất, cô xem Vương Súy người ta, trong nhà không chỉ có tiền, hơn nữa còn đối nhân xử thế kheo léo biết bao, lại nhìn tên Trần Lạc Thần này xem, trúng được vé số, kết quả cũng chả là cái thá gì.”
Từ Na cũng cạn lời nhìn Trần Lạc Thần, lắc đầu.
Con người mà, nếu không biết mình biết ta thì có khác gì cá ướp muối.
Hai người đều đang suy nghĩ.
Nói thật thì, đúng là trong lòng Trần Lạc Thần rất hoang mang, cảm giác bị ngó lơ này thật không thoải mái.
Hay là ngồi xuống trước vậy, tùy bọn họ nói gì thì nói!
Trần Lạc Thần ngồi xuống.
Đương nhiên là ngồi ở sau.
Lúc này, Lý Minh Phi nhìn ra sau, thấy người ngồi sau cô ta chính là Trần Lạc Thần, cau mày.
Sau đó đứng lên, đến cạnh chỗ Vương Súy, cười, nói: “Anh Vương Súy, hai chúng ta đổi chỗ một lát nhé?”
“Hả? Đổi chỗ gì chứ? Có Trần Lạc Thần ngồi sau lưng em, không phải rất tốt sao?”
“Aiyo, đừng mà, đổi một lát đi!”
“Được rồi được rồi, Trần Lạc Thần người ta tuy đến từ thành phố nhỏ, nhưng vô cùng sạch sẽ, không sao đâu!”
“Không được, anh biết em có bệnh sạch sẽ mà, em không chịu nổi loại người này nhất, cầu xin anh mà!”
Lý Minh Phi cầu xin, suýt thì bật khóc.
“Được rồi, Vương Súy, đổi với Minh Phi một lát đi, lại nói cháu cũng thật là, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, bớt chơi chung với mấy đứa đầu đường xó chợ đi, cháu quên chú đã từng nói rằng, chỉ có sánh vai với quý nhân, mới có thể đứng ở nơi càng cao, tầm nhìn càng xa sao?
Lúc này Lý Vọng Phong lạnh lùng dạy dỗ.
Hai nhà là quan hệ bạn bè lâu năm, hơn nữa tính cách của Lý Vọng Phong cũng thiên về ăn ngay nói thẳng, lúc dạy dỗ con cháu cũng rất nghiêm khắc.
Vương Súy chỉ có thể im lặng gật đầu.
Mà Trần Lạc Thần nghe được câu này, tức đến nỗi mặt mày trắng bệch
Bèo nước gặp nhau, dù không phải người lịch sự, chí ít cũng nên tôn trọng anh chứ?
Nói cái gì mà đầu đường xó chợ?
Lẽ nào thấy anh có vẻ không giàu có như Vương Súy? Thì cho rằng anh dơ dáy bẩn thỉu, đầu đường xó chợ?
Mà hai người Phương Tình, Từ Na chỉ cười khẩy, họ im lặng nghe Lý Vọng Phong dạy dỗ Vương Súy.
Cảm thấy từng câu từng chữ của vị doanh nhân thành đạt này đều có ích với cuộc đời của chính mình.
Đúng lúc này, người cũng đã ngày càng đông.
Còn trên sân khấu triển lãm, một cô dẫn chương trình xinh đẹp, lúc này đã bắt đầu dẫn dắt bầu không khí, yêu cầu mọi người yên lặng.
“Kính thưa các quý ông, quý bà, hoan nghênh mọi người đến hội trường buổi lễ triển lãm chào bán biệt thự Vân Đỉnh đầu tiên, tiếp theo đây, trước khi buổi lễ chính thức bắt đầu, trước tiên xin quý vị cho một tràng pháo tay nhiệt liệt, hoan nghênh các vị khách quý từ các thành phố tỉnh Giang Nam đã kịp đến tham gia!”
“Xin mời, người sáng lập tập đoàn Hoàng Thị, tài phiệt Tô Châu, Hoàng Hồng Vận và quý tử, Hoàng Hiên!”
“Hay lắm!!!”
“Cha con nhà họ Hoàng đã đến rồi, theo thói quen của cậu Hoàng, chắc căn biệt thự Vân Đỉnh 2400 tỷ sẽ không bị tập đoàn Hoàng Thị mua đứt chứ?”
“Không thể nào đâu, dù cậu có giàu thế nào đi nữa, tập đoàn của cậu cũng sẽ có đối thủ cạnh tranh, cạnh tranh, thứ hao tổn chính là tiền tài, ai nhiều tiền đến 2400 tỷ mua căn nhà ở chứ? Phải biết là, một khi cạnh tranh bắt đầu, dù chỉ 3 triệu cũng quyết định thắng thua của hai tập đoàn lớn.”
“Nói đúng lắm, nhà họ Hoàng không thể mua, hiện giờ họ là tài phiệt Tô Châu, nhưng Tô Châu cũng có rất nhiều xí nghiệp có năng lực hùng mạnh, có 2400 tỷ này, hòn toàn có thể dùng để đấu một trận phòng ngự khá hay nha!”
Mọi người thấp giọng bàn tán.
Theo tiếng xì xào vang lên, Hoàng Hiên đã theo ba đi vào.
Có điều trên mặt Hoàng Hiên có một dấu tát rõ ràng, xem ra là bị người ta vụt cho.
Đương nhiên Trần Lạc Thần biết rõ, người vụt anh ta tất nhiên là ba anh ta, về phần tại sao ư? Vì vừa nãy anh đã gửi tin nhắn cho Hoàng Hiên, nói rằng anh đã đến nhưng không thấy ai, nên đi theo người khác vào, không cần đợi anh nữa.
Nói trắng ra, cái tát này là do chính anh ta chần chờ.
Đồng thời, Hoàng Hiên cũng ngẩng đầu kiếm Trần Lạc Thần, nhưng trong hội trường lớn lúc này có hai ba trăm người, sao có thể tìm được Trần Lạc Thần bị chắn bởi Vương Súy dễ dàng như vậy được.
“Tiếp theo, trân trọng kính mời, vị khách quý quan trọng của buổi triển lãm hôm nay, đồng thời cũng là nhân vật đại diện cho giới kinh doanh ở thành phố Kim Lăng, Lý Chấn Quốc, tổng giám đốc Lý!”
“Tôi lạy, tổng giám đốc Lý cũng đến, lẽ nào tổng giám đốc Lý muốn mua sao? Thôi cũng còn chấp nhận được, tổng giám đốc Lý ở Kim Lăng, hoàn toàn không có đối thủ cạnh tranh đâu!”
Mọi người thi nhau bàn tán.
“Tổng giám đốc Lý không thể nào mua đâu, Vương Súy, cháu biết vì sao không?”