Lần này Vương Thành đến cũng không phải là về để tránh sự đuổi giết của Tần Vân, mục đích khác là muốn lừa Tiêu Mộc Nghiên đi tham gia ghi hình chương trình “Cuộc sống hoang dã”, nhưng mà phải làm sao để lừa vị minh tinh tuyến một này gia nhập liên minh, còn phải nghĩ một biện pháp thật tốt.
Trực tiếp giải quyết công việc chắc chắn sẽ không thể, làm không tốt Tiêu Mộc Nghiên sẽ chán ghét anh, trực tiếp đá anh ra khỏi biệt thự! Cho nên chỉ có thể dùng trí mà thôi!
Cuộc sống của Tiêu Mộc Nghiên rất đơn giản, để không bị phóng viên chụp được, chỉ có thể trốn ở trong biệt thự, cho dù muốn mua đồ, cũng là Tiêu Tĩnh làm thay.
Vương Thành thừa dịp thời gian Tiêu Tĩnh ra ngoài mua đồ, anh lén lút ngồi xuống bên cạnh của Tiêu Mộc Nghiên, lúc này cô đang có chút hứng thú xem một bộ phim truyền hình, trong miệng ăn khoai tây chiên, hình tượng trạch nữ.
Nhìn tới đây, Vương Thành đảo mắt, dường như đã có biện pháp.
“Mộc Nghiên, gần đây em có nghe nói qua chương trình “Cuộc sống hoang dã” không?”
“Ừ.” Tiêu Mộc Nghiên gật đầu, ánh mắt lại không hề nhìn về phía Vương Thành, mà vẫn nhìn chăm chăm vào phía trước như cũ, chuyên tâm xem ti vi.
“Em có hứng thú tham gia “Cuộc sống hoang dã” này không, trốn mãi ở trong nhà cũng buồn bực, coi như là đi ra ngoài giải sầu một chút, chơi một chút.” Vương Thành mang theo một chút dụ dỗ nói.
“Tham gia “Cuộc sống hoang dã”?” Tiêu Mộc Nghiên dường như có chút hứng thú, quay đầu nhìn về phía Vương Thành, thấy anh ngồi cách cô ấy rất gần, không nhịn được mà giữ vững một khoảng cách với anh, nhưng rất nhanh sau đó cô ấy lại thở dài nói.
“Cô sẽ không cho tôi tham gia loại chương trình tống nghệ này, hơn nữa còn là chương trình ngoài trời.”
“Vậy nếu như cô của em đồng ý thì sao?” Vương Thành có cảm giác Tiêu Mộc Nghiên vẫn có một chút cảm giác hứng thú với “Cuộc sống hoang dã”, dù sao mỗi ngày ở nhà thật sự là quá khó chịu, tới đồng hoang chơi đùa một chút cũng là thứ mà cô ấy hướng tới.
“Bà ấy mới sẽ không đồng ý cho tôi đi tham gia chương trình tống nghệ ngoài trời này đâu! Nếu anh có thể thuyết phục bà ấy, tôi rất là có hứng thú tham gia “Cuộc sống hoang dã” này, dù sao phải ở trong biệt thự này đợi một tháng, cũng rất là buồn bực rất là nhàm chán.”
Tiêu Mộc Nghiên lười biếng duỗi người, sau đó ôm một con gấu bông trẻ con, tìm một vị trí ở trên ghế sofa mà nằm xuống, duỗi đôi chân tinh tế trắng nõn, không chút che giấu nào ở trước mặt Vương Thành.
Người sau nhìn thấy có hơi ngẩn ngơ, nhưng mà rất nhanh Tiêu Mộc Nghiên đã kịp phản ứng bên cạnh có một người đàn ông, liền ngồi dậy lần nữa, dùng con gấu bông trẻ em che đôi chân tinh tế trắng nõn của cô ấy lại.
“Anh nhìn xem cô đã về chưa?” Tiêu Mộc Nghiên nhíu lông mày, trong nhà có thêm một người đàn ông xa lạ, thật đúng là phiền phức, cũng không thể thích nằm lên nằm xuống.
“Ồ, ờ.” Vương Thành vội vàng đứng lên đi chờ ở bên ngoài.
Nửa giờ sau, Tiêu Tĩnh mang theo khẩu trang và mũ lưỡi trai rốt cuộc cũng mua đồ quay về, vừa vào đến trong biệt thự, liền không nhịn được mà phàn nàn nói.
“Phóng viên bây giờ thật đúng là phiền phức, cũng không biết bọn họ biết được ở đâu cậu ở đây, khắp nơi đều có hình bóng của bọn họ, ra ngoài mua đồ một chuyến mà giống như làm trộm vậy.”
Vừa nói chuyện, cùng lúc đó Tiêu Tĩnh ghét bỏ nhìn thoáng qua Vương Thành, ra ngoài gặp phải phóng viên tâm trạng đã không ổn rồi, về nhà lại nhìn thấy tên nghèo nàn rác rưởi này, tâm trạng lại càng thêm phiền não! Thật muốn dùng một cú đá đá cậu ta ra ngoài.
“Chị Tĩnh, tôi có cách xử lý hết những phóng viên chướng mắt này.” Vương Thành nghe đến đó, rốt cuộc cũng nghĩ đến một cách, có lẽ có thể lừa được chị Tĩnh đồng ý cho Tiêu Mộc Nghiên đi tham gia “Cuộc sống hoang dã”.
“Cậu có biện pháp? Một thằng nghèo nàn rác rưởi như cậu có thể nghĩ tới biện pháp gì? Dùng vũ lực để giải quyết à? Thực sự là cười chết tôi.” Tiêu Tĩnh rất xem thường Vương Thành này, nghèo nàn rác rưởi không tiền không thế, còn tưởng rằng dựa vào hai cái đùi to là có thể giải quyết hết thảy, thật sự là cười chết bà ta rồi.
“Vậy nếu như tôi có thể giải quyết bọn họ thì sao? Khiến bọn họ không còn dám tới gần biệt thự Lưu Ly này trong vòng một tháng.” Vương Thành lạnh nhạt cười nói.
“Khiến bọn họ biến mất một tháng??” Tiêu Tĩnh khinh bỉ nhìn Vương Thành.
“Nếu như cậu có thể khiến bọn họ biến mất một tháng, tôi có thể cho cậu một triệu.”
Sở dĩ Tiêu Tĩnh nói ra số tiền lớn như thế, cũng là bởi vì bà ta tin chắc tên nghèo nàn rác rưởi Vương Thành này không làm được, bà ta là người hiểu rõ nhất sự lợi hại của những phóng viên này.
Có thể có năng lực trốn, còn rất có tiền rất có kiên nhẫn. Giống như bệnh vẩy nến, hơn nữa bọn họ ngồi chờ ở đâu lại không có phạm pháp, hoàn toàn không đuổi bọn họ đi được. Muốn hoàn toàn khiến bọn họ biến mất, bà ta nghĩ cơ bản là không thể nào làm được.
“Tôi cũng không cần tiền, nếu tôi có thể đuổi bọn họ đi, cũng khiến bọn họ không lảng vảng ở đây trong vòng một tháng, chị để Tiêu Mộc Nghiên tham gia “Cuộc sống hoang dã” là được rồi.” Cuối cùng Vương Thành nói ra mục đích của mình.
“Để Tiêu Mộc Nghiên tham gia cuộc sống hoang dã??” Tiêu Tĩnh lập tức ngớ ra, Trong đầu tên nghèo nàn rác rưởi này đang nghĩ gì thế?? Thế mà lại muốn Tiêu Mộc Nghiên tham gia chương trình tống nghệ ở ngoài trời này.
Lập tức bà ta không khỏi liếc mắt nhìn về phía Tiêu Mộc Nghiên đang xem phim truyền hình, người sau lại hoàn toàn không để ý chuyện đang xảy ra giữa bọn họ.
Tuy rằng hồ sơ chương trình “Cuộc sống hoang dã” này có tỷ lệ người xem rất cao, tỷ lệ người xem vẫn duy trì trong top ba, nhưng Tiêu Tĩnh chỉ muốn để Tiêu Mộc Nghiên chuyên tâm ca hát, các chương trình tống nghệ khác luôn từ chối, thậm chí ngay cả đóng phim truyền hình cũng từ chối.
Tiêu Tĩnh suy nghĩ một chút, cắn răng nói.
“Vậy nếu như cậu không khiến bọn phóng viên biến mất thì sao?”
“Nếu như tôi không làm được, tôi sẽ lập tức cút ra khỏi căn biệt thự này, hơn nữa sống hay chết, cũng sẽ không tiếp tục quấy rầy các người nữa.” Vương Thành ném mồi nhử mà Tiêu Tĩnh để ý nhất ra, Tiêu Tĩnh này muốn nhất là Vương Thành cút khỏi nơi này, cho nên anh tự tin, ném điều kiện này ra, Tiêu Tĩnh nhất định sẽ đồng ý.
Mà thật sự cũng đúng như là Vương Thành đoán.
“Đây chính là do cậu nói đó? Tôi cũng không có ép cậu, Tiêu Mộc Nghiên con cũng nghe rồi đó!” Tiêu Tĩnh nói xong, lớn tiếng kêu Tiêu Mộc Nghiên tới, để cô ấy làm chứng.
“Mộc Nghiên, đây chính là do cậu ta nói, khiến bọn phóng viên chầu chực bên ngoài biến mất một tháng, nếu không làm được, cậu ta sẽ biến khỏi biệt thự của chúng ta.”
“Vậy anh ấy làm được, tôi có thể tham gia chương trình “Cuộc sống hoang dã” hay không?” Tiêu Mộc Nghiên dường như rất để ý đến việc này, cô ấy chờ đợi ở trong biệt thự cũng khó chịu, cũng muốn đi hít thở không khí.
Tiêu Tĩnh không muốn Tiêu Mộc Nghiên muốn ra ngoài như vậy, nhưng bà ta cũng có thể hiểu được.
“Được, cậu ta có thể khiến những phóng viên xung quanh biến mất, cô sẽ đồng ý cho con đi tham gia cuộc sống hoang dã.”
Tiêu Tĩnh suy nghĩ, dù sao tên nghèo nàn rác rưởi này cũng không làm được, đồng ý trước để Tiêu Mộc Nghiên vui vẻ đi! Hơn nữa cũng để cho Vương Thành biết, bà ta đã bày tỏ quan điểm rồi, cũng để cho Tiêu Mộc Nghiên làm chứng, đến lúc đó có bị Tần Vân đuổi giết, cũng đừng nghĩ lại tới căn biệt thự này nữa.
Vương Thành thấy cuối cùng Tiêu Tĩnh cũng đã đồng ý, khóe miệng không khỏi khẽ mỉm cười nói.
“Nếu đã như thế, vậy tôi đi xử lý chuyện này!”
Nói xong Vương Thành lập tức rời khỏi biệt thự này, cũng nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của hai người.
Sau khi ra khỏi căn biệt thự, Vương Thành đi thẳng tới trung tâm phục vụ của khu biệt thự Lưu Ly, đồng thời gọi điện thoại cho Trần Hào Thành, bảo người phụ trách của khu biệt thự Lưu Ly lập tức tới trung tâm phục vụ tìm anh.
“Được rồi, cậu chủ.” Trần Hào Thành lập tức đồng ý với yêu cầu của Vương Thành, cũng kiên định thi hành sự căn dặn của anh.
Rất nhanh Vương Thành đã chạy tới trung tâm phục vụ của khu biệt thự Lưu Ly, ở đó chưa đợi được bao lâu, một người đàn ông trung niên cao to, mặt mũi sốt ruột chạy tới đón Vương Thành.
“Xin hỏi cậu là Vương Thành, cậu Vương đúng không?”
“Ừ, chính là tôi!” Vương Thành nhẹ nhàng gật đầu, xem ra người này chính là người phụ trách của khu biệt thự Lưu Ly rồi.
“Chào cậu, cậu Vương, tôi tên là Triệu Triết, có việc gì cứ việc phân phó cho tôi là được.” Triệu Triết cúi đầu phục tùng nói.
“Ở đây các người có tổng cộng bao nhiêu bảo vệ?” Vương Thành cũng không vòng vo, trực tiếp thốt lên hỏi.
“Bảo vệ trực mỗi ngày có khoảng 30 người, cộng thêm luân phiên và dự bị, tổng cộng có khoảng 100 bảo vệ.” Triệu Triết không dám che giấu chút nào, nói đúng sự thật cho anh nghe.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!