Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy - Vương Thành

Vương Thành dùng thức ăn ngon rốt cuộc đã ổn định gót chân ở trong biệt thự của Tiêu Mộc Nghiên.

Ngày hôm sau Tiêu Tĩnh và Tiêu Mộc Nghiên ngủ đến giữa trưa mới thức dậy, có thể thấy hai bọn họ ngủ ở trong núi không tốt lắm, thoáng cái đã trở lại trên giường lớn, liền ngủ thoải mái không nghĩ tới điều gì nữa.

Vương Thành ở trong sân đánh xong hai bộ Hồng quyền, vẫn không nhìn thấy bọn họ thức dậy, nhíu mày có hơi cạn lời.

“Hai người đó, cũng thật là đủ lười biếng mà.”

Sau khi Vương Thành lẩm bẩm một câu, chui vào phòng bếp bắt đầu nấu thức ăn. Trước khi tới, An Ninh đã tự mình viết cho anh một quyển công thức nấu ăn, chỉ cần dựa theo nội dung phía trên làm là được rồi.

“Trước tiên làm cá băm viên đi!” Sau khi Vương Thành mở sổ ghi chép, thuận tay tìm được phần ghi chép của cá băm viên, rồi mới dựa theo nội dung ghi lại ở trên đó bắt đầu làm.

Nguyên liệu làm đồ ăn, tối hôm qua sau khi Vương Thành đến đã mua rất nhiều ở siêu thị gần đó, bây giờ đều đặt ở trong tủ lạnh, cho nên Vương Thành thuận tay lấy ra dùng là được.

Sau khi chơi đùa một phen, rất nhanh đã làm xong cá băm viên, tiếp đó lại làm sườn kho, sườn chua ngọt, bắp cải xào khô, cá hấp, chân gà mật ong vân vân, tổng cộng có bảy món ăn, một tô canh.

Ngay cả Vương Thành anh cũng không dám tin mình vậy mà lại có thể làm đồ ăn nhiều đến như vậy.

“Chắc là mình rất có thể nấu ăn.” Khóe miệng Vương Thành mỉm cười, xoay người đặt từng món từng món lên trên bàn, chỉ là anh vừa mới xoay người, phát hiện hai người Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh mặc đồ ngủ đã ngồi bên cạnh bàn ăn, thậm chí ngay cả mặt cũng còn chưa rửa.

“Hai người?” Vương Thành có hơi kinh ngạc, lỗ mũi của hai người này cũng thật là linh, vừa mới làm xong đồ ăn thì đã xuống tới rồi.

“Đũa đâu? Vương Thành, đem đũa ra cho tôi, tôi đói rồi.” Lúc này Tiêu Tĩnh mặc bộ đồ ngủ viền ren màu đen, mơ hồ có phần xuyên thấu.

Nói cho cùng mặc dù Tiêu Tĩnh này là cô của Tiêu Mộc Nghiên, thực ra tuổi cũng chỉ mới 32 tuổi, thậm chí còn chưa kết hôn, coi như là quá tuổi lỡ thì đi! Nhưng mà với khuôn mặt đẹp và vóc dáng cùng với gia thế, đoán chừng một người đàn ông bình thường chị ta cũng thấy gai mắt, mà cậu chủ quý tộc hào môn, đoán chừng cũng chán ghét loại phụ nữ quá tuổi này, cho nên chị ta liền bị lỡ xuân xanh.

Mà đồ Tiêu Mộc Nghiên mặc chính là váy ngủ bằng lụa trắng ngắn tay màu hồng phấn, chỉ có điều váy có hơi ngắn, chỉ đến đầu gối, hai cái đùi trắng nõn bên dưới cứ như vậy mà trần trụi, Vương Thành nhìn đến có hơi ngây ngốc.

“Thất thần làm cái gì, còn không mau đi lấy đũa đi!” Tiêu Tĩnh nhìn thấy Vương Thành ngây ngốc không di chuyển, tức giận lại thúc giục nói.

“À.” Sau khi Vương Thành đáp một tiếng, xoay người đi vào phòng bếp cầm đũa ra.

Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh, sau khi hai người nhận đũa liền cũng không nhịn được sự dụ dỗ của thức ăn ngon này nữa, không hề có hình tượng thục nữ mà bắt đầu ăn.

Vương Thành lặng lẽ lắc đầu, bây giờ nếu để cho những fan hâm mộ kia của Tiêu Mộc Nghiên nhìn thấy idol trong lòng của bọn họ lúc này, đang ăn cơm không có chút hình tượng nào thì chẳng biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

“Vương Thành, tại sao đồ ăn anh làm lại ngon tới như vậy chứ? Hơn nữa tôi có cảm giác so với lúc lần đầu tiên anh đến nhà chúng tôi, làm đồ ăn còn ngon hơn.” Bên trong miệng Tiêu Mộc Nghiên nhét một cái cánh gà, lờ mờ không rõ nói.

Tiêu Tĩnh cũng liên tục gật đầu, hết sức tán đồng những lời này của Tiêu Mộc Nghiên.

“Tôi từng học chuyên nghiệp, đương nhiên phải ngon rồi!” Vương Thành thản nhiên cười. Sổ ghi chép món ăn mà An Ninh cho anh quả nhiên vẫn là hữu dụng, hương vị của bữa ăn này rõ ràng là đã tốt hơn nhiều so với trước đó.

“Thảo nào cái này lại ngon như vậy.” Hiển nhiên Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh đã tin tưởng lời này của Vương Thành.

Điều này khiến cho người sau hơi có chút kinh ngạc, nghĩ rằng hai người bọn họ đã thật sự tin tưởng rồi.

“Vương Thành, nếu không thì anh làm trợ lý cuộc sống của tôi đi! Tôi trả cho anh 10 vạn một tháng, thấy sao? Bình thường thì làm cơm, quét dọn vệ sinh một chút, nếu tôi có buổi hòa nhạc thì kiêm chức xuống làm bảo vệ cho tôi.” Tiêu Mộc Nghiên bỗng nghỉ đến chủ ý này, nếu như có Vương Thành giúp đỡ cô ấy, vậy thì mỗi một ngày sau này đều có thể ăn được những thức ăn ngon hợp khẩu vị rồi.

“Không phải chứ Mộc Nghiên, con muốn nhận tên nghèo rác rưởi này làm trợ lý cuộc sống, còn trả lương trăm vạn một năm??” Tiêu Tĩnh không vui, nếu như sau này tên nghèo nàn rác rưởi này suốt ngày đi theo hai bọn họ, chị ta có thể sẽ không chịu nổi.

Vương Thành có hơi sửng sốt, xem ra Tiêu Mộc Nghiên có phần thích thức ăn mà anh làm.

“Làm trợ lý cuộc sống của em thì vẫn là thôi đi.” Vương Thành ngượng ngùng cười một tiếng, anh đến để hủy hôn mà.

“Được rồi.” Tiêu Mộc Nghiên có hơi thất vọng, nhưng thức ăn trên bàn thì cứ vơi dần.

Sau nửa tiếng, hai người cuối cùng cũng đã ăn no, ngồi ở đó rất là hưởng thụ.

“Đúng rồi, giữa trưa hai người có thể ăn ít một chút, buổi tối tôi dẫn hai người tới phố mỹ thực ở phía tTây thành phố, nơi đó có rất nhiều các món ăn ngon, có vài món hai người chắc chắn chưa từng nếm thử.” Vương Thành đột nhiên nhớ tới mà nói.

Vừa dứt lời, hai người cũng kinh ngạc một trận.

“Sao cậu không nói sớm??” Lúc này Tiêu Tĩnh đã no rồi, nhưng mà cũng may bây giờ cách buổi tối vẫn còn năm sáu tiếng, đủ cho bụng của chị ta tiêu hóa thức ăn rồi.

“Buổi tối lại chiến đấu tiếp lần nữa đi! Không được rồi, tôi phải đi đi một chút, ăn quá no, bụng quá căng rồi.” Tiêu Mộc Nghiên nói xong thì đứng dậy khỏi ghế, mặc đồ ngủ đi tới đi lui trong biệt thự, Vương Thành ngây ngốc nhìn đôi chân trắng nõn đẹp đẽ đang đung đưa kia.

Bảy giờ tối, để bụng hoàn toàn trống rỗng, hai người Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh vẫn luôn chờ đến bảy giờ mới quyết định ra ngoài ăn đồ ăn ngon.

Vì để không khơi gợi sự truy đuổi chụp hình của đám phóng viên, trước khi ra cửa hai người bọn họ đều đeo khẩu trang riêng mình, nhưng mà dù cho Tiêu Mộc Nghiên có đeo khẩu trang, cũng cực kỳ xinh đẹp.

Xe của Tiêu Mộc Nghiên đám phóng viên đều biết, cho nên chỉ có thể ngồi xe của Vương Thành đi, chỉ có điều sau khi bọn họ nhìn thấy chiếc xe mà Vương Thành nghèo nàn rác rưởi lái chính là Ferrazzi năm sáu trăm vạn, có hơi kinh ngạc đến ngây người.

“Cậu, cậu lái Ferrari?” Tiêu Tĩnh không dám tin hỏi.

“Đây là xe của ông chủ tôi, tôi nào có tiền mua Ferrari chứ.” Vương Thành tùy tiện tìm một lý do lấy lệ.

“Tôi đã nói rồi, thằng nghèo nàn rác rưởi như cậu sao có thể mua nổi chiếc Ferrari.” Tiêu Tĩnh hoàn toàn không tin Vương Thành có thể mua được Ferrari.

Sau khi mấy người ngồi lên trên xe, trực tiếp lái ra khỏi khu biệt thự Lưu Ly.

Quảng trường Hằng Viễn ở phía Tây thành phố, nơi này mỗi khi đến ban đêm sẽ bày đầy các gian hàng bán đủ mọi đồ ăn vặt, các món ăn ngon cũng có, hơn nữa có nhân viên chuyên nghiệp của các cơ sở y tế đến kiểm tra ở đây, cho nên mỹ thực ở nơi này cũng còn tính là hợp vệ sinh.

Dần dà, nơi này liền trở thành đường phố quà vặt nổi tiếng của thành phố Thanh Thủy, quảng trường mỹ thực, cho dù là bạch phú mỹ hay phú nhị đại, có đôi khi cũng sẽ thích tới ăn thức ăn ngon ở chỗ như thế này.

Vương Thành dẫn theo Tiêu Mộc Nghiên và Tiêu Tĩnh, đi một mạch tới quảng trường mỹ thực Hằng Viễn, chỉ thấy nơi này đã người đông nghìn nghịt từ sớm, nhưng mà phần lớn đều là người trẻ tuổi.

“Wow, thật là nhiều người, thật là nhiều đồ ăn.” Tiêu Mộc Nghiên rất vui vẻ, có thể đi tới quảng trường mỹ thực như thế này, tuyệt đối là điều mà cô ấy nằm mơ cũng muốn đi.

“Nơi này không tệ, tôi thích.” Tiêu Tĩnh nói xong liền kéo tay của Tiêu Mộc Nghiên, vội vàng chạy vào bên trong.

“Hai người đi chậm một chút, người ở đây rất nhiều, rất dễ bị lạc.” Vương Thành cũng bó tay, hai người này gặp được đồ ăn ngon đúng là cái gì cũng có thể quên được.

Vương Thành bất đắc dĩ lắc đầu một cái, xoay người đổi theo.

Chỉ có điều người ở đây thực tế là rất nhiều, chẳng mấy chốc đã không thấy hai người bọn họ nữa, Vương Thành có chút nóng nảy, vội vàng đi tìm ở bên trong.

Nhưng mà tìm mười mấy phút vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hai người họ.

“Để gọi điện thoại cho hai người họ.” Vương Thành chỉ có thể gọi điện thoại tìm bọn họ, thế nhưng điện thoại vang lên mấy tiếng cũng không có ai nhận, xem ra người ở đây quá nhiều quá ồn, ngay cả chuông điện thoại bọn họ cũng không nghe thấy được.

“Chỉ có thể lại đi tìm thêm một chút nữa.” Bây giờ Vương Thành chỉ cầu xin thân phận của Tiêu Mộc Nghiên tuyệt đối đừng bại lộ, bằng không ở đây sẽ càng chật kín hơn.

Lại thêm nửa tiếng, cuối cùng Vương Thành cũng đã tìm được hai người bọn họ, nhưng mà dường như bọn họ đang gặp phiền phức, có mấy tên lưu manh côn đồ đang bao vây hai người Tiêu Mộc Nghiên để bắt chuyện.

“Các người có phiền hay không vậy! Cút đi cho tôi.” Tiêu Tĩnh có hơn không nhẫn nại được với những tên lưu manh côn đồ này.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận