Người tới chính là Liễu Phiêu Phiêu, gợi cảm xinh đẹp, dáng người cũng vô cùng đẹp, váy lộ vai thấp ngực, cặp đùi trắng nõn thon dài đẹp đẽ nửa lộ, quả thực hấp ánh mắt người khác, đặc biệt là đàn ông.
Sau khi Bạch Nam nhìn thấy là Liễu Phiêu Phiêu, cặp mắt kia cũng sáng lên.
“Phiêu Phiêu, sao em lại tới đây? Em đây là muốn bảo vệ thằng nhãi này sao?” Giọng điệu Bạch Nam trở nên dịu dàng hơn chút, nhưng cặp mặt kia lại nhìn chằm chằm vào Liễu Phiêu Phiêu.
“Tôi đây không phải muốn bảo vệ Vương Thành, tôi đây vì muốn tốt cho anh? Anh cảm thấy một người có thể dễ dàng lấy ra bốn trăm triệu mua nhẫn là người anh có thể đắc tội nổi sao?” Liễu Phiêu Phiêu vén mái tóc gợi cảm, môi đỏ cười nhẹ nói.
Khoan hay nói, động tác này vô cùng quyến rũ, những người đàn ông kia nhìn cũng không nhịn được con mắt trợn ngược một cái, chớ nói chi là Bạch Nam.
“Phiêu Phiêu, em quá xem trọng tên nhãi này rồi, anh cũng không tin!” Bạch Nam còn nhớ rõ nhục nhã ban ngày bị Vương Thành đánh, sao anh ta có thể nuốt cơn tức này xuống được?
“Mặc kệ anh tin hay không tin, nếu như anh dám động tới Vương Thành, tôi khiến anh không thể ra khỏi khách sạn Nghê Hồng này.” Liễu Phiêu Phiêu bỗng nhiên yêu kiều mà nói, gương mặt xinh đẹp cũng trở nên lạnh lùng đi nhiều.
Bạch Nam có thể không tin Vương Thành, nhưng lại dường như rất để ý Liễu Phiêu Phiêu, chủ yếu là là cô ta xã giao nhân mạch rất rọng, nói khiến bạn không thể ra khỏi khách sạn Nghê Hồng này, thật sự có khả năng.
“Được rồi, Liễu Phiêu Phiêu, hôm nay anh cho em mặt mũi, tên nhãi, lần sau còn để tao đụng phải mày, không đánh chết mày không được!” Bạch Nam kiêu căng phách lối chỉ vào Vương Thành mà nói, hôm nay có Liễu Phiêu Phiêu ở đây, sợ là khó mà động vào Vương Thành rồi.
Nếu như anh ta mạnh mẽ vây đánh Vương Thành, sợ là không cần tới ngày mai, Liễu Phiêu Phiêu sẽ tìm người đến báo thù, dù sao cô ta trên con đường này cũng có mấy phần năng lực.
“Các anh em, đi!” Bạch Nam nói xong liền kêu các anh em dưới trướng dự định rời đi, nhưng lại bị Vương Thành gọi lại.
“Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, anh cho tôi không tồn tại sao?” Vương Thành đi tới khóe miệng nhàn nhạt nói, Bạch Nam này khinh người quá đáng, nếu như hôm nay không dạy dỗ anh ta một chút, lần sau nhưng mà nói không chừng sẽ còn tới tìm gây chuyện.
“Ôi chào, Vương Thành, ông đây nhìn mặt mũi Liễu Phiêu Phiêu đã tha cho mày một lần, mày làm sao còn muốn đưa mình tới cửa ăn đòn sao!” Đôi mắt Bạch Nam nhếch một cái, giọng điệu không tốt lành gì nói.
“Ngại quá, muốn ăn đòn chính là mấy người!” Vương Thành đã nghe thấy có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ nơi không xa, xem ra người phụ trách khách sạn Nghê Hồng đưa bảo vệ đến đây rồi.
“Ôi ôi, thằng nhãi này giọng điệu không nhỏ đâu, vậy được thôi, ông đây sẽ đánh phục mày!” Bạch Nam quay người lại lần nữa, chợt nói với Liễu Phiêu Phiêu.
“Phiêu Phiêu, thằng nhãi này tự mình muốn ăn đòn, không thể trách anh không nể mặt em được.”
Chân mày Liễu Phiêu Phiêu cau lại, cái tên Vương Thành này cũng quá ngu ngốc, Bạch Nam đã chuẩn bị đi rồi, anh ta hay lắm còn muốn tỏ ra làm anh hùng trước mặt con gái, cái này khiến cô ta không biết nên giúp anh ta thế nào.
Nhưng mà lúc này, có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, rất nhanh có năm mươi sáu mươi bảo vệ dưới sự dẫn đầu của một người đàn ông mặc âu phục màu đen nhanh chóng chạy tới phía bọn họ.
“Nhanh, nhanh...” Người đàn ông mặc âu phục kia còn không ngừng thúc giục, sợ chậm một bước sẽ chọc ra tai họa lớn.
Vương Thành nhìn thấy bảo vệ khách sạn Nghê Hồng tới, trong lòng càng bình tĩnh.
Còn Bạch Nam nhìn thấy nhiều bảo vệ bỗng nhiên vây bọn họ lại như thế, trong lòng không khỏi vô cùng sốt ruột, tưởng rằng mình đánh nhau ẩu đả ở chỗ này bị giám sát thấy được, lúc này bọn họ mới dẫn người tới.
“Anh bảo vệ, hiểu lầm rồi! Chúng tôi đây không phải đánh nhau, đây là nói chuyện phiếm nói đùa với bạn bè thôi!” Bạch Nam nhanh chóng kết thân nói chuyện với người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen đứng đầu kia.
“Ai đùa giỡn với cậu chứ?” Người đàn ông mặc âu phục màu đen kia bỏ qua anh ta phía sau, trực tiếp đi về phía Vương Thành, Liễu Phiêu Phiêu Bạch Nam bọn họ nhìn thấy đều cảm thấy rất nghi hoặc, chẳng lẽ không phải tới khuyên can bọn họ đánh nhau sao?
Hà Hiểu Nghiên và Liễu Bội Bội nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục màu đen này đi về phía bọn họ, vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng, dù sao hiện trường nhiều bảo vệ như thế, tình thế vẫn tương đối dọa người.
“Vương công tử, tôi là Khương Đông Lương, là người phụ trách khách sạn Nghê Hồng này, thật sự xin lỗi khiến cậu đợi lâu rồi!” Vẻ mặt Khương Đông Lương đột nhiên cung kính nói chuyện với Vương Thành.
Liễu Phiêu Phiêu và Bạch Nam lập tức sửng sốt một hồi, người phụ trách khách sạn Nghê Hồng thế mà lại nghe lời Vương Thành răm rắp vậy sao, lại còn vẻ mặt cung kính, cái này là tình huống gì vậy?
“Ừm, nhìn thấy những người kia sao? Đều đánh phế cho tôi! Còn lại Bạch Nam kia, giao cho tôi.” Vương Thành chỉ vào những người phía sau Bạch Nam kia, thản nhiên nói, ánh mắt lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo.
“Vâng, Vương công tử, những bảo vệ tôi đưa tới đều trải qua huấn luyện, yên tâm đi!” Khương Đông Lương gật nhẹ đầu, sau khi đáp lại, quay người hét lớn với những bảo vệ mình đưa tới.
“Ngoại trừ Bạch Nam này, những người khác không tha, đánh cho tôi!”
Sắc mặt Bạch Nam đột nhiên thay đổi hoàn toàn, hiện trường tình thế đột nhiên bị đảo ngược!
Còn Liễu Phiêu Phiêu lập tức bị dọa, Vương Thành này là người thế nào, thế mà có thể chỉ huy được Khương Đông Lương, hơn nữa tên này ra tay cũng quá độc ác đi! Nhiều người như thế đều muốn phế đi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh! Khương Đông Lương ra lệnh cho bảo vệ mang tới một tiếng, liền nhào tới những người Bạch Nam mang tới kia.
Bình thường bọn họ đều có huấn luyện, cho nên thân thủ không tệ nhất định mạnh hơn những tên côn đồ mà Bạch Nam mang tới, lại thêm ưu thế nhân số nhiều hơn, rất nhanh đánh bại hai ba mươi tên côn đồ kia nằm rạp trên mặt đất, một tên cũng không để lại, nằm trên mặt đất kêu rên không ngừng.
Hiện trường vô cùng thê thảm, Bạch Nam xem đến đây sắc mặt đã trắng bệch.
“Cái này, cái này sao có thể? Ông chủ khách sạn Nghê Hồng này sao có thể nghe lời thằng nhãi này chứ?” Bạch Nam trong lòng khiếp sợ vô cùng.
Mà Liễu Phiêu Phiêu lúc này cũng bị dọa sợ, Vương Thành này dường như còn bí ẩn và cường thế hơn so với tưởng tượng của cô ta!
“Bạch Nam, bây giờ anh muốn nói gì không?” Khóe miệng Vương Thành cười nhạt một tiếng, đi về phía Bạch Nam.
Lúc này Bạch Nam đã bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, thân thể cũng bắt đầu hơi run run, anh ta đâu nghĩ tới lần này đã trúng ván sắt.
“Vương, Vương Thành, đây đều là hiểu lầm, thế này tôi xin lỗi anh, chuyện này coi như chưa từng xảy ra được chứ?”
Bạch Nam bị Vương Thành ép liên tục lùi lại, trên trán đổ ra từng hạt mồ hôi lạnh.
“Anh cảm thấy xin lỗi có tác dụng không?” Khóe miệng Vương Thành mỉm cười đi về phía anh ta, đợi đến gần trực tiếp xách cả người Bạch Nam lên.
“Vậy anh cảm thấy muốn thế nào mới tha cho tôi, thế này tôi cho anh một triệu được chứ?” Bạch Nam bị dọa cho cả người bay mắt hồn, giọng nói run rẩy mà nói.
“Anh cảm thấy tôi sẽ để một triệu vào mắt sao?” Khóe miệng Vương Thành nhếch lên, dùng lực một chút trực tiếp phế đi một cánh tay anh ta, lập tức làm cho Bạch Nam đau đến mức kêu loạn. Vương Thành muốn dạy dỗ anh ta một chút, xem xem lần sau anh ta còn dám phách lối như thế không.
Liễu Phiêu Phiêu bên cạnh nhìn sợ ngây người, Vương Thành này ra tay quá là tàn nhẫn, hơn nữa phía sau Bạch Nam là Bạch gia, cái này cũng không tiện làm quá đáng, lập tức nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở.
“Vương Thành, sau lưng Bạch Nam là Bạch gia, cũng đừng quá đáng quá, thế này đủ rồi.”
Liễu Phiêu Phiêu cảm thấy phế đi một cánh tay của anh ta xem như dạy dỗ anh ta, nhưng mà như thế lại nhắc nhở Vương Thành, Bạch gia thế nhưng người có tiền.
“Muốn tôi tha cho anh cũng được, tài sản đáng giá nhất dưới danh nghĩa của anh là gì?” Vương Thành thản nhiên hỏi.
“Đáng giá nhất dưới danh nghĩa của tôi?” Bạch Nam sửng sốt một hồi, lúc này anh ta đã sớm bị Vương Thành dọa sợ ngây người, nào còn dám có chỗ giấu diếm, lập tức trả lời: “Là một trang viên ở phía bắc thành phố.”
Vương Thành cũng không rõ ràng lắm Bạch Nam có nói thật hay không, lập tức chuyển hướng ánh mắt sang Liễu Phiêu Phiêu, cô ta con người này xã giao rộng rãi, có lẽ khá là rõ ràng.
“Phiêu Phiêu, anh ta nói thật sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!