Trời tối rất nhanh , Vương Thành đợi ở đỉnh chòi rất lâu, cuối cùng Hà Hiểu Nghiên cũng xuất hiện.
Có vẻ như cô ấy thay bộ quần áo, mặc một chiếc áo váy với thắt lưng màu đỏ khá là gợi cảm quyến rũ, khoác một chiếc áo choàng, và đi đôi giày cao gót màu đỏ khiến vẻ mặt xinh đẹp và vóc dáng thêm duyên dáng tôn nên sự gợi cảm của cô.
“Vương Thành, để anh đợi lâu rồi.” Hà Hiểu Nghiên chậm rãi đi vào trong đỉnh chòi, ngồi xuống bên cạnh Vương Thành. Một mùi thơm nhẹ từ trên người cô toả ra vẫn còn vương chút rượu. Xem ra họp lớp ban sáng, có lẽ cô ấy đã uống chút rượu.
“Bốn năm không gặp, cậu xinh hơn nhiều rồi.” Vương Thành nhìn cô nghiêm túc, Hà Hiểu Nghiên trưởng thành xong đúng là nữ tính hơn thời đại học nhiều.
“Cảm ơn” Được Vương Thành khen như vậy, mặt Hà Hiểu Nghiên hơi đỏ, nhưng trong lòng lại rất thích,đôi mắt đẹp như nước mùa thu, nhìn chằm chằm vào Vương Thành.
“Vương Thành, anh còn thích em không?”
Vương Thành bị cô hỏi, nhưng anh không biết nên trả lời như thế nào, nếu như không có chuyện vị hôn thê, anh có thể sẽ không chút do dự mà trả lời, có.
Nhưng bây giờ Vương Thành vẫn chưa nghĩ kĩ phải trả lời câu hỏi của Hà Hiểu Nghiên như thế nào, sau khi suy nghĩ, anh bỗng nhiên tìm ra một cách từ chối khéo léo nhất, bèn nói.
“Thật ra tôi đã mượn Ferrari và…từ đại lý xe hơi, nữ dịch vụ khách hàng của đại lý xe hơi là một người bạn tri kỉ của tôi trong câu lạc bộ đại học. Cô ấy tên Đường Mộng Kỳ, cô cũng quen, vừa hay cô ấy bán hàng ở đó, tôi liền thuận lợi nhờ cô ấy giúp đỡ bày ra vở kịch này.
“Còn nữa, Trương Hạo Đông bọn họ nói không sai, tôi ngay cả công việc không có, tiền thuê nhà cũng đóng không nổi, là một thứ cặn bã vô dụng.
“Tôi như vậy, cô còn thích tôi không?” Vương Thành đột nhiên quay lại hỏi ngược cô, anh vốn dĩ muốn dùng cách hạ thấp giá trị bản thân này mới khiến Hà Hiểu Nghiên tự mình bỏ cuộc.
Nhưng có vẻ như anh đã nhầm.
Hà Hiểu Nghiên sững sờ một lúc, không nhịn được bụm miệng cười.
“Vương Thành, anh nghĩ sau khi em biết anh lái xe xịn mới nói chuyện đó với anh sao?”
“Thôi được, coi như tôi chưa nói gì.” Vương Thành đương nhiên biết tầm giá trị của Hà Hiểu Nghiên, cô ấy không giống như Lâm Thiến Thiến coi tiền tài như mạng sống. Ngược lại, gia đình của Hà Hiểu Nghiên rất giàu, bố mẹ cô ấy đã mở mấy nhà hàng khách sạn rất có lợi nhuận, cô ấy cũng chính là bạch phú mỹ, vì vậy không thể nào giống như Lâm Thiến Thiến nhìn thấy Vương Thành nghèo sẽ không chút do dự mà ruồng bỏ anh.
(白富美:thường chỉ những cô gái trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp. Là mẫu hình lý tưởng mà mọi cô gái mơ ước)
“Dù anh nghèo hay giàu, thì trong mắt em, anh vẫn là người tài tử của thời đại học năm đó đã theo đuổi em suốt ba năm.” Hà Hiểu Nghiên vừa nói vừa lấy một lá thư từ trong túi ra, đưa cho Vương Thành.
“Đây là~” Vương Thành hơi nhíu mày, lưỡng lự một lúc rồi nhận lấy.
“Đây là nguyên nhân năm đó em đi nước ngoài, tất cả đều liên quan đến anh, vốn dĩ em đã chuẩn bị xong để chấp nhận anh rồi, nhưng~” Hà Hiểu Nghiên đột nhiên có chút uất ức không nói lên lời.
Sau khi Vương Thành mở lá thư, lấy tờ giấy ra, chỉ thấy bên trên viết vài chữ.
Rời xa Vương Thành bốn năm, bằng không khách sạn của bố mẹ cô sẽ bị phá sản.
“Sao có thể~” Vương Thành kinh ngạc, điều này hiển nhiên là có người đã ép Hà Hiểu Nghiên ra nước ngoài.
Người mà anh nghĩ trong đầu đầu tiên chính là bố mẹ anh.
Bởi vì trước đây mẹ từng nói, trong gia tộc vẫn luôn dưỡng nghèo anh, mà Hà Hiểu Nghiên là bạch phú mĩ, một khi hai người yêu nhau, với tính cách của Hà Hiểu Nghiên, chắc chắn sẽ không để Vương Thành chịu khổ, càng không để anh vất vả kiếm tiền ở bên ngoài, có thể là vừa tốt nghiệp liền vào công ty của bố mẹ cô làm cấp cao, nhận được một mức lương hậu hĩnh.
Cho nên có thể là Vương Thành khi đó sẽ không phải lo ăn lo mặc, càng không thể trải nghiệm được sự vất vả của những người cấp thấp nhất kiếm tiền.
Lẽ nào là do bố mẹ làm!
Nếu như đúng là như vậy, vậy thì anh đã nợ Hà Hiểu Nghiên.
Tất nhiên, tất cả chuyện này chỉ là do anh suy đoán, cụ thể ai đưa cho Hà Hiểu Nghiên lá thư này thì anh không biết.
“Sau khi em nhận được lá thư này, bố mẹ em liền vội vàng sắp xếp cho em đi nước ngoài, còn không cho phép em liên lạc với anh, vì vậy mới đi mà không nói với anh câu nào. Thật ra đêm hôm đó, em đã chuẩn bị đồng ý việc anh theo đuổi em, quyết định ở bên anh, chỉ là câu nói này đã đến muộn bốn năm trời.”
Nói đến đây, ánh mắt Hà Hiểu Nghiên ảm đạm.
Vương Thành có lẽ đã hiểu lý do, đây rất có thể là do bố mẹ anh đã ngăn cản anh cùng Hà Hiểu Nghiên bên nhau, mục đích là để dưỡng nghèo anh.
“Hoá ra tôi đã hại cô~” Vương Thành không kiềm được cười khổ, mặc dù anh đoán được sơ sơ nguyên nhân, nhưng không cách nào nói rõ tình hình với Hà Hiểu Nghiên.
“Không sao, trên thư chỉ bảo em rời xa anh bốn năm, bây giờ qua rồi, chúng ta lại có thể bên nhau rồi.” Hà Hiểu Nghiên vừa nói vừa chủ động nắm chặt tay Vương Thành, khuôn mặt xinh xắn có chút gượng gạo.
Vương Thành không nói gì, trong lòng có chút buồn bực, nhưng tay lại không đẩy cô ra, mà tuỳ ý để Hà Hiểu Nghiên ôm chặt. Trong lòng rất muốn chấp nhận cô, nhưng hiện thực hình như không cho phép họ ở bên nhau.
Thấy Vương Thành chưa trả lời cô, ánh mắt Hà Hiểu Nghiên có chút buồn, ngay lập tức chuyển chủ đề.
“Đúng rồi, ngày mai có phải anh cũng tham gia tiệc tụ họp của Thiến Thiến đúng không?”
“Ừm, sao cô biết?” Sau khi Vương Thành lấy lại tinh thần thì hoài nghi hỏi.
“Cô ấy cũng mời em, chúng ta cùng đi nha.” Hà Hiểu Nghiên ngừng một lát, mắt như hồ nước tiếp tục nói.
“Vương Thành, anh trả Ferrari đi, sau này cũng đừng nghĩ đến việc giả vờ xa hoa trước mặt bạn gái cũ nữa, quá khứ thì cứ để cho cô ấy qua đi, dù sao thì cũng phải hướng về phía trước nhìn. Như này đi, mai em sẽ chịu thiệt làm bạn gái anh một ngày, đến lúc đó Lâm Thiến Thiến thấy em là bạn gái anh, chắc chắn sẽ ghen tị.”
Vương Thành hơi ngây người, Hà Hiểu Nghiên lại có thể nghĩ rằng anh cùng Trương Hạo Đông tranh giành, muốn ở trước mặt Lâm Thiến Thiến giả vờ xa hoa để trinh phục lại trái tim cô, thì nhịn không được nở một nụ cười.
“Được, ngày mai tôi dẫn cô đi ra vẻ.” Khoé miệng Vương Thành khẽ cười, theo bản năng ôm chặt cánh tay mềm mại của Hà Hiểu Nghiên, có cảm giác không nỡ buông.