Mặc dù Hà Dương rất sốc nhưng thực sự còn chưa lấy được tiền nên ông vẫn không thể tin đó là sự thật, dù sao thì chàng trai nghèo này thực sự không giống xuất thân từ một gia đình giàu có, trông giống người nhà quê hơn.
Tuy nhiên, trong thâm tâm, ông hy vọng tấm chi phiếu là thật, vì điều này sẽ giải quyết được nhu cầu trước mắt của ông.
“Tấm chi phiếu này hoàn toàn là thật, nhưng chữ ký trên đó sao lại là của Vương Thành.” Ngô Hạo cẩn thận kiểm tra tấm chi phiếu một lúc, quả nhiên đúng là thật, nhưng anh lại nghi ngờ về chữ ký.
“Chữ ký này làm sao?” Tim Hà Dương đột nhiên vỡ tung, tia hy vọng vừa mới nổi lên đừng bị đả kích lần nữa.
"Tôi chưa từng thấy chữ ký của Vương Thành trước đây, không biết mình có thể rút tiền từ ngân hàng hay không. Hà chủ tịch, ông nhận tấm chi phiếu này từ ai vậy?" Tạm thời Ngô Hạo cũng không dám xác định chi phiếu này có thể đổi được tiền hay không?
“Trước mắt đừng lo chuyện này, bây giờ theo tôi đi ngân hàng cho vay, chỉ có thể cầu may thôi.” Hà Dương chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào tấm chi phiếu này.
“Được rồi, tôi sẽ thu xếp ngay.” Ngô Hạo nhận được chỉ thị vội vàng đi xuống thu xếp.
Cả hai nhanh chóng lái xe đến ngân hàng cho vay và sử dụng tuyến đường VIP, dù gì thì công ty của Hà Dương cũng là khách hàng thường trú của họ.
Một người quản lý khách hàng phụ trách nghiệp vụ cho vay ra tiếp họ.
“Hà chủ tịch, không ngờ hôm nay ông trực tiếp tới, thất lế không đón tiếp từ xa.” Quản lý khách hàng cười chào hỏi.
“Lần này ngoài việc thảo luận về vấn đề trả nợ với ngân hàng của cậu, còn có một việc khác rất quan trọng muốn hỏi ý kiến của cậu.” Hà Dương cũng đã nghĩ tới rồi. Nếu chi phiếu không dùng được, ông sẽ thảo luận với bọn họ hoãn việc trả nợ, như vậy cũng không uổng công đi một chuyến.
“Nếu có chuyện gì cần hỏi, tôi biết nhất định sẽ nói hết.” Quản lý khách hàng rót cho Hà Dương và Ngô Hạo mỗi người một tách trà.
“Là thế này, chủ tịch Hà của chúng tôi muốn anh nhìn thử tấm chi phiếu này có thể đổi tiền ở ngân hàng của anh hay không.” Ngô Hạo liếc nhìn sắc mặt Hà Dương, lập tức lấy trong người ra tờ chi phiếu mười triệu, cẩn thận đưa cho người quản lý khách hàng.
“Tôi sẽ xem qua.” Sau khi người quản lý khách hàng nhận tấm chi phiếu, anh ta đeo kính lên và xem xét rất cẩn thận.
Cùng lúc đó, Hà Dương vô cùng căng thẳng, ông vốn cho rằng tấm chi phiếu mà cậu thanh niên kia gửi cho ông là một tấm phiếu trống. Bây giờ nếu xác nhận là thật thì đúng là một cái tát vào mặt. Nhưng thà bị tát vào mặt, điều quan trọng hơn là có thể trả được khoản vay.
“Này ~ Tấm chi phiếu này được bảo đảm bởi tập đoàn hàng đầu thế giới Morogan, nhưng tại sao chữ ký là Vương Thành?” Người quản lý khách hàng tạm thời không thể chắc chắn, dừng lại một lúc, anh ta tiếp tục: “Tôi phải hỏi cấp trên của tôi, chủ tịch Hà chờ tôi một lát."
“Ừ ~” Lúc này Hà Dương cũng rất căng thẳng, ngay cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, nhưng lại giả bộ bình tĩnh nhấp một ngụm trà.
Hai người đợi gần một tiếng đồng hồ, Hà Dương cũng ngồi không yên cả tiếng đồng hồ, may mà quản lý khác hàng quay lại, nhưng bên cạnh còn có một người nữa là Tạ Đức Giang, chủ tịch ngân hàng.
Hà Dương hơi ngạc nhiên khi thấy chủ tịch Tạ Đức Giang đích thân bước ra.
"Chủ tịch Hà, chi phiếu của anh đã được xác nhận từ xa bởi trụ sở chính của chúng tôi, và nó hoàn toàn có thể chuyển đổi được. Nhưng tôi muốn hỏi thêm một chút, anh lấy chi phiếu này từ đâu vậy?" Tạ Đức Gian đến trước mặt Hà Dương, trịnh trọng hỏi.
Lúc này Hà Dương mới hoàn toàn choáng váng, khi đích thân chủ tịch ngân hàng Tạ Đức Giang xác nhận tấm chi phiếu trị giá mười triệu là thật, ông hoàn toàn bị sốc, thậm chí cơ thể còn hơi run lên.
Ông không bao giờ ngờ tới thanh niên nghèo lại thực sự viết một tấm phiếu trị giá mười triệu để làm quà cho ông.
Nghĩ đến cảnh lúc trước chỉ vào mũi Vương Thành mắng mỏ, ông thầm hối hận, mồ hôi ròng ròng túa ra trên trán, thậm chí không thèm để ý đến câu hỏi của chủ tịch.
“Tiêu rồi, tiêu rồi, người có lai lịch và thân phận như vậy lại bị mình mắng mỏ đuổi đi, còn khiến mình và con gái cãi nhau.” Lúc này Hà Dương mới hối hận, thật sự muốn tát cho mình hai cái.
“Chủ tịch Hà, chủ tịch hỏi kìa.” Ngô Hạo nhẹ nhàng đẩy Hà Dương, người sau mới phản ứng lại. "Anh, anh nói cái gì?"
“Tôi muốn hỏi, tấm chi phiếu của chủ tịch Hà đến từ đâu?” Tạ Đức Giang kiên nhẫn hỏi lại. Anh cũng muốn biết tấm chi phiếu này đến từ đâu. Chữ ký Vương Thành này có thể được tập đoàn Morogan chấp nhận. Người này chắc chắn là khách hàng chất lượng cao trong số những khách hàng chất lượng cao, nhất định phải tìm cách thu phục.
“Cậu ta, cậu ta, đứa nhỏ này…” Hà Dương lau mồ hôi, lại nhìn thấy ánh mắt háo hức của giám đốc ngân hàng, nghiến răng nghiến lợi dày mặt nói: “Cậu ta là bạn trai của con gái tôi, còn nói mười triệu đó là quà gặp mặt dành cho tôi. "
“Bạn trai của con gái anh?” Tạ Đức Gian chưa bao giờ nghĩ rằng vị khách hàng siêu cấp này thực sự là bạn trai của con gái Hà Dương, lập tức chỉ thị cho quản lý khách hàng bên cạnh: “Trong tương lai, tất cả những việc kinh doanh liên quan đến chủ tịch Hà đều sẽ được nâng lên đối đãi theo cấp thành viên bạch kim, đã biết chưa."
Ngay sau khi lời này nói ra, Hà Dương càng sốc và không nói nên lời, cậu thanh niên đó không ra mặt để chủ tịch ngân hàng đối xử lịch sự với mình chỉ bằng một chữ ký. Thân phận kinh khủng như vậy, lúc đó mình mù mắt, quá ngu ngốc! Hận không thể tự tát mình vài cái.
“Ngô Hạo, cậu ở đây giải quyết chuyện vay nợ đi, tôi có chuyện quan trọng phải về trước.” Hà Dương thầm hối hận, cảm thấy không thể đợi thêm được nữa, đành phải quay về xin lỗi cậu nhóc kia. Có một con cá rồng vàng như vậy, phải bảo con gái nắm thật chặt.