Ngay khi Vương Thành ngồi xuống, anh lấy ra một chiếc hộp đơn giản và tinh xảo đưa cho Hà Hiểu Nghiên.
"Hiểu Nghiên, cái này cho em."
“Cái gì thế?” Hà Hiểu Nghiên có chút kích động, đây là lần đầu tiên cô nhận được quà từ anh sau khi gặp lại.
"Mở ra sẽ biết ~" Vương Thành cười nhẹ.
Hà Hiểu Nghiên gật đầu, cô mở hộp gỗ ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc đơn giản màu tím.
“Vòng ngọc màu tím, đẹp quá ~” Hà Hiểu Nghiên rất thích, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, còn tự tay cầm lên đeo vào, vuốt ve trong tay, có vẻ yêu thích không nói nên lời.
Vương Thành thấy Hiểu Nghiên rất thích, anh cũng rất vui, nhưng Lâm Nghệ Phân ở bên cạnh lại không khỏi chế nhạo.
"Một chiếc vòng tay nát còn khiến con vui đến thế. Vòng tay hồng vàng Cartier trị giá hơn một trăm nghìn lại không cần, lại si mê một chiếc vòng bày đầy ngoài tiệm, thật phục con."
Bà không biết chiếc vòng tay bằng ngọc tím này là vòng tay của công chúa Cố An nhà Minh, trị giá đến ba trăm nghìn, vòng tay hồng vàng Cartier vốn không so được.
Hiện giờ tâm trạng Lâm Nghệ Phân vô cùng tồi tệ, Vương Thành ngồi cùng bọn họ, rất nhiều người thân không nhịn được chạy tới hỏi han, sau khi biết Vương Thành là bạn trai của Hà Hiểu Nghiên, họ đều lộ ra vẻ tò mò. Tới lúc biết Vương Thành là một chàng trai nghèo nông thôn thì lập tức tỏ ra mất hứng thú, thậm chí họ còn nhìn anh với ánh mắt chán ghét và khinh bỉ.
Hơn nữa một số bạn bè thân thích nói bóng gió bàn tán như vậy khiến Lâm Nghệ Phân rất khó chịu.
"Nghe gì chưa, con gái anh hai tìm được bạn trai nghèo nhà quê. Ông ấy còn bày đặt nịnh nọt tâng bốc, buồn cười chết được."
"Thật không vậy, Hiểu Nghiên nhà họ đẹp vậy, sao lại tìm một tên nghèo làm bạn trai?"
"Ai biết? Tôi còn nghe nói công ty của anh hai sắp phá sản, dây chuyền vốn bị kẹt ở mảnh đất phía đông thành phố."
"Hì hì, nhà bọn họ gần đây xui xẻo ghê. Chị dâu thứ hai trước giờ hay thích khoe mẽ. Hôm nay xem ra cũng không ngóc nổi đầu. Cười chết tôi."
...
Những người được gọi là người thân và bạn bè, khi bạn không may mắn, tất cả đều lấy đó để châm chọc.
Lâm Nghệ Phân không nghe được nữa, bà kìm nén lửa giận trong lòng, quay đầu nói với Vương Thành.
"Vương Thành, đi với dì, dì muốn nói chuyện riêng với con."
Lâm Nghệ Phân không thể chịu nổi những lời đàm tiếu của họ, có bao giờ bà bị chế giễu và cười nhạo trước mặt những người này.
"Dạ ~" Vương Thành gật đầu, sau đó đi theo Lâm Nghệ Phân ra ngoài phòng bao, đi đến một góc không có ai, Lâm Nghệ Phân thẳng thắn nói.
"Vương Thành, dì hi vọng cháu có thể tránh xa con gái dì, cháu không hợp với nó."
Vương Thành tỏ vẻ bối rối, sao lần này lại đến lượt mẹ của Hiểu Nghiên ra sức thuyết phục, nhưng dù sao anh cũng không bao giờ rời bỏ Hiểu Nghiên, cũng không chịu được Hiểu Nghiên rơi vào vòng tay của người đàn ông khác, thế nên anh kiên quyết đáp lại.
"Dì à, con sẽ không rời khỏi Hiểu Nghiên ~"
"Cậu định tôi tức chết sao? Hiểu Nghiên của chúng ta là người xinh đẹp nhất trong những người đồng trang lứa của gia tộc, vậy mà lại có bạn trai quá nghèo. Cậu bảo tôi làm sao nhìn mặt người ta?" Lâm Nghệ Phân tức giận mắng.
"Dì à, cháu sẽ cố gắng. Bây giờ cháu đã là quản lý bộ phận rồi, cho cháu một chút thời gian, cháu sẽ phấn đấu được thành tích tốt hơn ~" Vương Thành nghiêm túc đáp lại.
"Vương Thành, tôi thừa nhận cậu có năng lực. Từ một cậu bé nhà quê nghèo khó sau ba năm tốt nghiệp không dễ dàng gì trở thành giám đốc bộ phận, nhưng bây giờ xã hội này dựa vào kết nối và các mối quan hệ. Nghèo như cậu dù có nỗ lực cả đời, cuối cùng cái cậu đạt được có thể là điểm xuất phát của người khác.”
Lâm Nghệ Phân dừng một chút rồi nói tiếp.
"Cậu có biết Tôn Diệu không? Cậu ấy cũng thích Hiểu Nghiên nhà chúng tôi, tài sản hơn mười mấy tỷ, nhà họ Tôn là gia đình giàu có nhất nhì thành phố Thanh Thủy. Cậu cố gắng cả đời có thể kiếm được mười mấy tỷ không? Cậu căn bản không bì được với nó."
"Ừ, chính xác là cậu ta không thể bì với cháu. Ước chừng nhà bọn họ vất vả cả đời có lẽ cũng không đạt tới điểm xuất phát của cháu." Vương Thành thờ ơ đáp lại, một gia tộc tập đoàn hạng hai, Vương Thành thực sự không để vào mắt.
Nghe Vương Thành vẫn còn ở đây giả vờ, Lâm Nghệ Phân gần như tức điên lên.
"Vương Thành, tôi ghét nhất là cậu giả vờ, cậu biết không hả? Không có thực lực còn ở đây giả vờ với tôi, tôi không muốn nói nhảm với cậu, đây là chi phiếu hai trăm nghìn, cầm lấy rồi yên lặng rời khỏi Hiểu Nghiên."
Lâm Nghệ Phân dường như đã sớm chuẩn bị chi phiếu hai trăm nghìn, bà trực tiếp lấy chi phiếu từ trong túi xách đưa cho Vương Thành.
Vương Thành há hốc mồm không biết nói gì, bây giờ đều là trực tiếp như vậy sao? Biết vậy lúc đầu cứ đưa tiền là được rồi, thay vì giải thích cả buổi với dì ấy, không bằng tặng cho một món quà gặp mặt còn tốt hơn, giống như ba của Hà Hiểu Nghiên vậy.
Nếu có thể giải thích mọi thứ bằng tiền, vậy không cần lãng phí lời nói của mình.
“Dì à, cháu cũng không cần số tiền này.” Vương Thành nói, lấy từ trong túi một cuốn chi phiếu, viết trên đó mười triệu, sau đó xé ra đưa lại cho Lâm Nghệ Phân.
"Dì à, đây là mười triệu, coi như quà gặp mặt cho dì! Sau này dì sẽ biết những gì cháu nói là thật."
Lâm Nghệ Phân sững sờ, bà không ngờ cậu nhóc nghèo này vẫn muốn giả bộ trước mặt bà, thật tức chết. Bà tưởng rằng đó là một tấm chi phiếu rỗng Vương Thành dùng để giả bộ.
"Vương Thành, cậu khiến tôi quá thất vọng. Tôi sẽ không bao giờ đồng ý cho cậu ở bên Hiểu Nghiên nhà chúng tôi vì cậu không xứng."
Vương Thành dù có tốt tính đến đâu cũng có chút không vui khi nghe lời này nên nói ngay.
"Dì à, có một câu nói rất hay, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo! Bây giờ dì lạnh nhạt với cháu, có thể lát nữa dì muốn trèo cao cũng không được."
Sau khi Vương Thành nhét tấm chi phiếu mười triệu vào tay Lâm Nghệ Phân, anh đi thẳng trở lại phòng bao cao cấp.
Lâm Nghệ Phân nhìn chi phiếu trong tay, bà cho là chi phiếu khống, trong lòng cảm thấy tức giận.
Sau khi quay trở lại phòng bao, Vương Thành rất ngạc nhiên khi thấy trợ lý Trần Hào Thành xuất hiện ở phòng này. Anh là nhân vật đứng đầu hai giới hắc bạch ở thành phố Thanh Thủy, còn là người quản lí tập đoàn đỉnh cao Đỉnh Hòa ở thành phố Thanh Thủy. Sự xuất hiện của anh lập tức khiến gia đình họ Hà và những người giàu hạng hai và hạng ba khác tranh nhau làm quen.
Nhiều người vây quanh anh muốn mời rượu và trò chuyện với anh nhưng anh phớt lờ họ và chỉ nâng ly mừng thọ với Hà Thịnh. Anh cũng là học trò của giáo sư Hà Thịnh một năm, nhưng đã là chuyện từ rất lâu.
Hôm nay anh đến đây để kiểm tra khách sạn Hồng Thái, vốn là khách sạn trực thuộc tập đoàn, tình cờ gặp tiệc mừng thọ lần thứ tám mươi của giáo sư cũ nên đặc biệt đến kính ông một ly rượu.
"Trần tổng, tôi là Hà Anh Thành, con trai thứ ba của giáo sư Hà, hân hạnh được quen biết ~"
"Trần tổng, tôi là Hà Minh Quốc, con trai cả của giáo sư Hà, sau này có cơ hội xin hợp tác ~"
...
Không chỉ mấy đứa con trai của Hà Thịnh vội vã đến gặp Trần Hào Thành, ngay cả những học sinh và bạn bè khác của Hà Thịnh cũng muốn kính rượu Trần Hào Thành, bởi vì có thể uống một ly rượu với một nhân vật quan trọng nhất nhì thành phố Thanh Thủy đủ để họ khoe khoang khoác lác một thời gian.
“Xin lỗi mọi người, Trần tổng rất bận, hẹn gặp lại sẽ nói chuyện sau.” Trợ lý kiêm vệ sĩ riêng của Trần Hào Thành ngăn tất cả lại.
Sau khi mời rượu Hà Thịnh, Trần Hào Thành chuẩn bị theo vệ sĩ rời đi, nhưng anh liếc nhìn xung quanh và đột nhiên nhìn thấy Vương Thành đang đứng trong góc, nhất thời sững người, khuôn mặt lộ ra vẻ phấn khích.
“Mọi người xin nhường đường ~” Trần Hào Thành đang chuẩn bị rời đi đột nhiên quay người bước lại, anh sốt sắng vạch đám người ra đi vào trong, mọi người ở hiện trường đều tò mò, không biết Trần tổng đang làm gì.
Hầu như ánh mắt của mọi người đều dõi theo, trong khi Trần Hào Thành vừa vội vàng đi tới đồng thời cũng không quên chỉnh sửa lại quần áo lộn xộn bị họ lôi kéo lúc nãy.
Ngay sau đó, Trần Hào Thành kính cẩn đến trước mặt Vương Thành, người mà họ nghĩ là chàng trai nghèo nhà quê, còn cười nói.
"Thiếu ~ Vương công tử, sao cậu lại ở đây? Sao không nói trước với tôi để tôi chuẩn bị."
Trần Hào Thành nhạy bén thay đổi, lúc trước Vương Thành dặn anh không được tiết lộ thân phận, nên lập tức đổi cách gọi thành Vương công tử, còn tự mình rót một ly rượu cho Vương Thành, trông rất cung kính.
Nhưng cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt tại đây đều sửng sốt không nói nên lời. Nhân vật lớn nhất nhì thành phố Thanh Thủy còn tự mình rót rượu mời một tiểu tử nhà quê nghèo. Chuyện này làm đảo lộn tư tưởng của bọn họ, hiện trường bỗng nhiên yên lặng đến đáng sợ.