Liễu Bội Bội như thế này là vứt bỏ một tia tôn nghiêm cuối cùng, quỳ xuống xin lỗi và cầu xin tên nông thôn nghèo mà mình đã luôn khinh bỉ ghét bỏ trước đó.
Đây là tia hy vọng cuối cùng của cô ta, nếu không thể nắm lấy cơ hội lần này, vậy thì kết quả chính là nhà tan cửa nát.
Nhưng mà Vương Thành cũng không dễ nói chuyện, không phải ai quỳ xuống nói xin lỗi thì anh sẽ đồng ý giúp người đó.
“Bội Bội, cô nhiều lần giúp đỡ tên công tử bột kia đối phó với tôi, món nợ này, chúng tôi cũng nên tính toán rồi!”
“Vương Thành, anh muốn đánh muốn mắng, đều có thể. Chỉ cần anh có thể tha thứ cho tôi là được!” Liễu Bội Bội đã quyết tâm gánh chịu tất cả hậu quả.
Chuyện sai mà mình làm ra, là phải gánh chịu hậu quả tương ứng.
“Vương Thành, anh thật sự muốn đánh Bội Bội sao? Em ở nước ngoài bốn năm, đều là cô ấy một mực chăm sóc em, anh có thể tha thứ cho cô ấy được không?” Hà Hiểu Nghiên không muốn Vương Thành đánh Liễu Bội Bội, các cô đã là bạn học từ thời cấp ba, lại chăm sóc nhau bốn năm ở nước ngoài.
“Tôi cũng không đánh cô, thấy đôi giày của tôi bẩn không? Cô giúp tôi liếm sạch sẽ, tôi sẽ đồng ý thương lượng với tổng giám đốc Trần của chúng tôi bỏ vốn đầu tư chuyện công ty của cha cô.” Vương Thành thản nhiên nói.
Đương nhiên Vương Thành sẽ không thực sự bảo cô ta liếm giày, chẳng qua là muốn nhìn xem quyết tâm của cô ta, và có phải là thật lòng nói lời xin lỗi hay không.
“Vương Thành, anh.” Hà Hiểu Nghiên muốn tức giận, lại bị Liễu Bội Bội gọi lại.
“Được, tôi liếm. Hiểu Nghiên, cậu đừng chọc tức Vương Thành, tất cả đều là do mình làm ra, mình bằng lòng gánh chịu hậu quả.” Lần này Liễu Bội Bội xem như là không thèm đếm xỉa đến bất cứ điều gì nữa, đây là cơ hội duy nhất của cô ta, cho dù có khó hơn nữa cô ta đều không muốn từ bỏ.
Sau khi hít thở một hơi thật sâu cô ta lập tức cuối người xuống liếm giày của Vương Thành, tình cảnh rất hèn mọn, mà vào lúc cô ta gần liếm đến, Vương Thành bỗng nhiên rụt chân trở về, Liễu Bội Bội sững sờ.
“Được rồi, nói đùa với cô thôi, làm sao mà thật sự kêu cô liếm giày chứ, bằng không thì Hiểu Nghiên sẽ tức giận với tôi mất!” Khoé miệng Vương Thành khẽ mỉm cười.
Liễu Bội Bội như trút được gánh nặng, nhưng cùng lúc đó cô ta vô cùng cảm kích Vương Thành đã giữ lại cho cô ta một phần danh dự cuối cùng!
“Vương Thành, em còn tưởng rằng anh thật sự sẽ để Bội Bội liếm giày của anh chứ!” Hà Hiểu Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu để Bội Bội làm điều đó thật, vậy đúng là ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng của cô ta cũng bị giẫm nát dưới bàn chân.
“Đứng lên đi, ngày mai tôi sẽ nói chuyện này với tổng giám đốc Trần, nhưng có được hay không tôi cũng không nắm chắc trăm phần trăm, trong vòng hai ngày có lẽ là sẽ có kết quả.” Vương Thành cười nói.
Mặc dù có đầu tư hay không chỉ là một câu nói của Vương Thành, nhưng anh cũng không ngốc, nếu là việc đầu tư kinh doanh, vậy sẽ phải làm tốt chuyện kinh doanh, không phải cứ bỏ tiền đầu tư vào cho bọn họ là được rồi.
“Tốt quá, cảm ơn Vương Thành. Điều nay mà thành công, cả nhà chúng tôi nhất định sẽ rất biết ơn anh.” Liễu Bội Bội đứng lên, trên mặt đầy kích động, tâm trạng cũng rất hưng phấn. Nếu thực sự có thể được Tập đoàn Đỉnh Hòa đầu tư, vậy nhà của cô ta không chỉ có thể bảo vệ được sản nghiệp, mà còn có thể bay lên cành cao.
Sau khi mọi người tạm biệt nhau, Vương Thành đưa Hà Hiểu Nghiên về nhà trước, sau đó trực tiếp trở về biệt thự.
Sau khi về đến biệt thự, Vương Thành gọi một cuộc điện thoại cho Trần Hào Thành trước, bảo ông ta đánh giá một cách chuyên nghiệp các dự án sản nghiệp của nhà Liễu Bội Bội, có mấy phần có thể đầu tư, tốt nhất là bảo nhân viên chuyên môn đến gặp ông ta một chuyến, còn giải thích với ông ta, muốn nhập cổ phần đầu tư vào các dự án công nghiệp của họ.
“Được, cậu Vương, tôi sẽ để nhân viên chuyên môn tăng ca cả đêm để đánh giá cho cậu, ngày mai nhất định sẽ cho cậu kết quả.” Giọng điệu Trần Hào Thành rất là kiên định đáp.
Sau khi cúp điện thoại, Vương Thành liền đi nghỉ ngơi.
Mà lúc này Liễu Bội Bội thì vừa mới về đến nhà, khu biệt thự Hâm Nguyên cũng coi như là khu nhà ở sang trọng, có thể thấy được nhà Liễu Bội Bội cô ta cũng là nhà phú hào.
Chỉ là Liễu Bội Bội vừa mới đẩy cửa ra, là đã thấy cha mẹ của cô ta đang vội vàng thu dọn sắp xếp hành lý, đang ra sức nhét một số vật phẩm quý giá vào trong rường hành lý.
“Cha, mẹ, hai người đang làm cái gì đấy?” Liễu Bội Bội vội vàng chạy tới nói to.
“Bội Bội, con đã về rồi. Đúng lúc, nhanh chóng dọn hết đồ của con đi, cha đã thương lượng qua với mẹ của con rồi, tối nay sẽ chạy trốn trong đêm.” Liễu Quốc Chấn cha của Liễu Bội Bội, lúc này đang mồ hôi đầy đầu thu dọn hành lý, cho hết những thứ mà ông ta cho là đáng tiền vào trong vali, định bụng tối nay sẽ bỏ chạy, bằng không bị đòi nợ tìm tới cửa, đến lúc đó thì ai chịu.
“Không phải con đã nói với hai người rồi sao? Cứ cho con mấy ngày, con sẽ tìm được người đầu tư.” Liễu Bội Bội không muốn sống cuộc sống trốn đông trốn tây.
“Cha cũng tìm hết tất cả các nhà phú hào ở phía Nam thành phố, đều thất vọng ra về, một đứa con gái như con có thể tìm được người đầu tư gì chứ?? Hay là tên Lâm Diệp mà con nói lúc trước kia?? Người đàn ông này rất khôn khéo, con đừng ngu ngốc bị nó lừa.” Liễu Quốc Chấn tức giận nói, ông ta lăn lộn trong thương trường nhiều nằm, thằng nhóc Lâm Diệp kia ông ta đã nhìn ra cậu ta sẽ không đầu tư vào sản nghiệp của nhà bọn họ từ lâu rồi.
Liễu Bội Bội không ngờ ánh mắt của cha mình thế mà lại chuẩn như vậy, lời này nếu như cô ta nghe được vào mấy ngày trước, chỉ sợ cũng sẽ không đắc tội Vương Thành rồi, lại càng không có lời xin lỗi phía sau. Nói cho cùng, vẫn là trách cô ta còn quá trẻ tuổi, kinh nghiệm chưa đủ, bị người ta lừa.
“Bội Bội à, không phải con còn có một người bạn trai sao? Mẹ đã thương lượng qua với cha của con, nếu như con không muốn sống một cuộc sống trốn đông trốn tây, vậy thì con nhờ cậy bạn trai của con đi!” Người nói chuyện chính là Vương Diễm mẹ của Liễu Bội Bội, bà ấy cũng không muốn để con gái phải trải qua cuộc sống cực khổ.
“Con làm gì có bạn trai, anh ta vừa nghe tới nhà chúng ta sắp phá sản, đã vội vàng chia tay với con rồi.” Liễu Bội Bội có hơi bi thương, chỉ có lúc người ta lâm vào hoàn cảnh khó khăn, mới có thể thấy rõ hơn thói đời nóng lạnh, người nào là khách sáo ngoài mặt, người nào là bạn bè chân chính.
“Bội Bội à, đều là do cha mẹ làm liên lụy tới con.” Vương Diễm nói xong thì viền mắt liền ửng hồng. Tình người ấm lạnh, đi đến bước đường này, bọn họ ngay cả một người thân thích cũng không có, thấy bọn họ là tránh.
“Không sao đâu cha mẹ, con có biết một người bạn trai của chị em, ông chủ anh ấy là Trần Hào Thành, anh ấy đã đồng ý với con là sẽ nói với ông chủ của bọn họ đầu tư vào công ty của chúng ta rồi.” Liễu Bội Bội nói tin tốt này cho bọn họ nghe.
Nhưng mà Liễu Quốc Chấn lại không nhịn được khịt mũi coi thường một trận.
“Bạn trai của chị em con?? Nói trắng ra chỉ là một nhân viên của Tập đoàn Đỉnh Hòa thôi, dưới tay của Trần Hào Thành không đến một vạn thì cũng có tám ngàn, tùy ý kéo ra một người cũng nói ông chủ của nó là Trần Hào Thành, loại nhân viên không có quyền nói chuyện, có ít lợi gì chứ.”
“Bội Bội, là bạn trai của người chị em nào của con?” Vương diễm vẫn ôm lấy một tia hy vọng, không đến cuối cùng, bà ấy cũng không muốn sống một cuộc sống trốn đông trốn tây.
“Bạn trai của Hà Hiểu Nghiên ạ.” Liễu Bội Bội trả lời theo bản năng.
“A, bạn trai của Hà Hiểu Nghiên?? Lúc trước không phải con nói con bé đó quen một thằng nông thôn nghèo hay sao? Một thằng nông thôn nghèo thì có bao nhiêu quyền lên tiếng trước mặt tổng giám đốc Trần chứ? Nó có thể gặp đối diện tổng giám đốc Trần hay không cũng còn chưa chắc.” Liễu Quốc Chấn hạ thấp Vương Thành đến không đáng một đồng, hoàn toàn không ôm hy vọng đối với anh.
Vương Diễm vốn đang dâng lên một tí hy vọng, vừa nghe con gái nhờ vả vào một thằng nông thôn nghèo, cũng lập tức thôi ôm mộng tưởng.
“Được rồi Bội Bội, chúng ta vẫn nên nhanh chóng thu dọn hành lý đi, rạng sáng chúng ta sẽ xuất phát.”
“Cha mẹ, cho con thêm hai ngày, đợi thêm hai ngày, anh ấy nói trong vòng hai ngày sẽ có kết quả.” Liễu bội bội không muốn từ bỏ, cho dù cô ta cũng cảm thấy chuyện Vương Thành thuyết phục được Trần Hào Thành đầu tư là chuyện rất mong manh, thậm chí đến ngay cả 1% cơ hội cũng không có, nhưng cô ta không muốn từ bỏ, cho dù vẫn còn một chút hy vọng mong manh như vậy, cô ta cũng muốn chờ đợi.