Sau khi tiến vào Câu lạc bộ tư nhân Gia Dụ, bọn người Vương Thành mới thực sự nhìn thấy được sự xa hoa rộng lớn của câu lạc bộ này.
Sau khi đi vào từ cửa, quả thực là giống như tiếng vào hoa viên rừng rậm.
Từng mảng từng mảng hoa cỏ và cây cối quý hiếm được trồng trong hoa viên, ở chính giữa hoa viên này có một con đường rừng rậm đá cuội lót đường, có thể đủ cho ba người đi sóng vai nhau.
Trên đường đi về phía phòng tiếp khách, còn có một khe suối chảy qua, bên trên khe suối nối với một cây cầu bằng ván gỗ nhỏ, liên tiếp là con đường bằng đá cuội.
Bọn người Vương Thành đứng bên trên cây cầu nhỏ, cúi đầu nhìn về phía khe suối bên dưới, thế mà lại còn có thể nhìn thấy một ít cá, không khỏi khiến người khác líu lưỡi.
“Nơi này thật đẹp, thật là muốn sống ở trong hoa viên như thế này mỗi ngày.” Hà Hiểu Nghiên nhìn đến hoa cả mắt, nơi này thật sự là quá đẹp.
Những người khác đa số cũng là lần đầu tiên tới Câu lạc bộ tư nhân Gia Dụ này, hoàn toàn bị kiểu kiến trúc hoa viên bên trong làm cho kinh ngạc.
“Thiết kế của kiến trúc này cũng quá đỉnh, hòa hoa viên và kiến trúc hiện đại làm một thể, khiến cho tinh thần người ta thanh thản!” Hà Dương cũng không khỏi cảm khái nói.
“Mau nhìn kìa, chỗ kia hẳn là phòng tiếp khách đúng không, chúng ta mau đi đi!” Liễu Bội Bội chỉ vào một công trình kiến trúc giống như tổ chim ở phía trước, có hơi kích động.
Những người khác nhìn tới đây, cũng không nhịn được nữa mà bước nhanh hơn.
Ngược lại thì Vương Thành không gấp, nhàn nhã tản bộ giống như đi trên con đường nhỏ, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh nơi này, âm thầm cảm thán Câu lạc bộ tư nhân Gia Dụ dưới cờ của ông nội anh đúng là trâu bò.
“Vương Thành, chúng ta cũng mau đi đi! Em muốn gặp ông ngoại bọn họ một chút!” Hà Hiểu Nghiên kéo cánh tay Vương Thành, dáng vẻ rất là thân mật.
Vương Thành nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới bước nhanh hơn.
Sau khi đi vào phòng tiếp khách, Vương Thành mới phát hiện đã có rất nhiều người tới, trong phòng tiếp khách tổ chim lớn như vậy, đã có không ít hơn hai trăm người, phía sau vẫn còn có người đi vào.
Mà toàn bộ phòng tiếp khách được tổ chức theo hình thức bữa tiệc buffet mở, có thể nhìn thấy các món ăn ngon ở khắp nơi, đồ uống, còn có các chị gái nhân viên xinh đẹp hướng dẫn và phục vụ mọi người.
Bên trong phòng tiếp khách đã sớm tụm năm tụm bảy giao lưu trò chuyện với nhau, có người xây dựng mối quan hệ, có người giao lưu với mục đích hợp tác, còn có người giới thiệu con cái với nhau, chỉ là người thần túy tới gặp thân thích như Hà Hiểu Nghiên thì rất ít.
“Vương Thành anh mau nhìn đi, ông cụ có mái tóc hoa râm, ăn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn kia chính là ông ngoại em, bên cạnh chính là dì cả và dì nhỏ, bọn họ đều đang ở đây.” Hà Hiểu Nghiên chỉ vào một ông cụ ở xa xa giới thiệu cho Vương Thành, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ hưng phấn.
Ông lão kia chính là Lâm Phú, thương nghiệp vật liệu xây dựng lớn nhất phía Nam thành phố, ông là một nhân vật khá nổi tiếng trong ngành vật liệu xây dựng này. Đáng tiếc là sinh ra ba người con gái, không có con trai, trăm năm sau, ông ấy đang lo không biết sẽ để cho ai kế thừa sản nghiệp của mình đây.
Sau khi Lâm Nghệ Phân nhìn thấy cha và các chị em của mình, cũng rất là kích động, nhưng mà sau khi khóe mắt liếc xéo qua thằng nhóc nghèo Vương Thành ăn mặc tùy ý, không nhịn được lại ghét bỏ nói.
“Vương Thành, chúng tôi muốn đi qua chỗ ông ngoại của Hiểu Nghiên gặp người thân, cậu đi chỗ khác tản bộ trước đi!”
Lâm Nghệ Phân thế này là đang lo mình sẽ mất mặt trước các chị em, con gái quen một thằng bạn trai nghèo, bà ấy đúng là có nỗi khổ mà không nói được! Cho nên muốn tách anh ra trước, miễn cho đến lúc đó lại mất mặt.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy chứ? Con còn muốn giới thiệu Vương Thành cho ông ngoại đây!” Hà Hiểu Nghiên là người đầu tiên đứng ra phản đối, hơn nữa còn rất tức giận.
“Con thì biết cái gì? Chẳng lẽ lại muốn để cho mẹ mất mặt ở trước hai người chị em sao?” Lâm Nghệ Phân tức giận nói lại.
“Vương Thành tuấn tú lịch sự, có cái gì mà mất mặt.” Hà Dương không nghe nổi nữa, người vợ ngu xuẩn này ghét bỏ Vương Thành nhiều lần, thật không biết đầu óc có bị làm sao không nữa, tức thời chủ gia đình tức giận nói.
“Nghe chú, đi gặp thoải mái!”
Nói xong ông kéo tay Vương Thành đi thẳng qua, Hà Hiểu Nghiên đắc ý giương cằm với mẹ Lâm Nghệ Phân của mình!
“Vẫn là cha tốt, mẹ chỉ biết chê nghèo yêu giàu.”
“Hai cha con các người thật sự là không có lương tâm.” Lâm Nghệ Phân thực sự là sắp bị hai cha con làm cho tức chết rồi.
Mà lúc Hà Dương đang lôi kéo Vương Thành đi qua, không nhịn được lại cúi đầu nhỏ giọng nói xin lỗi.
“Vương Thành, vợ của chú nói lung tung, con cũng đừng để trong lòng nha!”
“Không sao đâu ạ, con đã quen rồi.” Vương Thành khẽ mỉm cười, cũng không hề để ý, anh đúng là đã quen với thái độ như hai thái cực của cha mẹ Hà Hiểu Nghiên đối với anh.
Bọn người Vương Thành đi tới trước mặt bọn người Lâm Phú, người sau sau khi nhìn thấy một nhà Hà Hiểu Nghiên thì cũng rất là vui vẻ. Hàn huyên đơn giản một hồi, rất nhanh sau đó họ chuyển sự chú ý lên trên người Vương Thành, người mà Hà Hiểu Nghiên đang khoác tay vô cùng thân mật, mang theo một tia nghi ngờ.
“Hữu Nghiên, cậu này là bạn trai của con sao?” Dì cả Lâm Trân Trân của Hà Hiểu Nghiên đánh giá Vương Thành ăn mặt mộc mạc từ trên xuống dưới, trong mắt thoáng qua vẻ khinh bỉ và ghét bỏ. Bọn họ cẩm y ngọc thực đã quen, chỉ từ cách ăn mặc đã có thể nhìn ra là một người có tiền hay không, huống chi hôm nay là buổi gặp gỡ của liên minh thương nghiệp, có ai lại ăn mặc tùy ý như thế này.
“Dạ, đây chính là bạn trai con, anh ấy tên là Vương Thành.” Hà Hiểu Nghiên rất vui vẻ giới thiệu, hoàn toàn không chú ý tới sự xem thường và ghét bỏ trong mắt dì cả và dì nhỏ.
“Vương Thành phải không, đang làm nghề gì? Cha mẹ đang làm ngành nghề gì?” Dì nhỏ Lâm Uyển cũng không nhịn được mà hỏi.
“Con tới từ nông thôn, đang làm trong Công ty giải trí Hằng Phong, cha mẹ đều là nông dân.” Vương Thành lạnh nhạt trả lời, giả vờ như không thấy sự xem thường và ghét bỏ trong mắt bọn họ.
Vừa dứt lời, Lâm Uyển và Lâm Trân Trân cũng không khỏi lắc đầu, hiển nhiên là rất không coi trọng Vương Thành. Một thằng nhóc nghèo đến từ nông thôn, rõ ràng là người ăn bám, cũng không biết làm sao có thể theo đuổi được Hà Hiểu Nghiên xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn.
“Không ngờ Hiểu Nghiên xinh đẹp như vậy, thế mà lại quen một người bạn trai nghèo, không biết chị hai nghĩ thế nào.” Dì nhỏ Lâm Uyển liếc mắt nhìn Lâm Nghệ Phân, mau miệng bắt đầu chê ở trước mặt bà.
“Còn không bằng bạn trai của Hiểu Thi nhà chúng ta, ít nhất cũng là cậu chủ của nhà giàu hai đời, tài sản sau này ít nhất cũng là mười mấy triệu.” Dì cả Lâm Trân Trân cũng không nhịn được mà bắt đầu chê cười.
Lâm Nghệ Phân nghe vào trong tai, quả thực là như đang đánh bốp bốp vào mặt của bà, cũng đã nói là đừng dẫn người đến, còn cố chấp muốn dẫn tới, bây giờ thì hay rồi, lại bởi vì Vương Thành mà mất thể diện. Mà Hà Hiểu Nghiên lại có hơi không nghe nổi nữa.
“Dì cả dì nhỏ, sao hai người lại có thể sỉ nhục Vương Thành như vậy chứ? Anh ấy cũng không có đắc tội với hai người. Nghèo thì thế nào, trước đây ông ngoại không phải cũng là một người nghèo hay sao.”
Hà Hiểu Nghiên rất tức giận, định kéo Vương Thành rời đi, cũng may trưởng bối Lâm Phú xuất hiện giảng hòa.
“Được rồi, được rồi, chuyện của người trẻ thì để cho người trẻ tự xử lý!” Có thế nào thì Lâm Phú cũng không xem trọng người thanh niên nghèo đến từ nông thôn này, nhưng ông ấy nhìn ra được Hà Hiểu Nghiên rất thích Vương Thành, ông ấy cũng không cần phải nói gì nữa.
“Đúng đúng đúng. Chuyện của người trẻ tuổi thì cứ để cho người trẻ tuổi tự giải quyết.” Hà Dương cũng nhanh chóng hòa giải, trong lòng lại thầm nghĩ, những người dùng mắt chó coi thường người khác, một ngày nào đó sẽ khiến các người hối hận.
“Vương Thành, chúng ta qua bên kia ăn cái gì đi.” Bây giờ Hà Hiểu Nghiên không muốn nhìn thấy dì cả dì nhỏ của cô nữa, rất là chán ghét đối với bọn họ, muốn nhanh chóng dẫn Vương Thành rời khỏi.
“Chờ một lát nữa đi.” Khóe miệng Vương Thành cười cười, anh cũng không để ý đến sự sỉ nhục của bọn họ.
Nhưng mà Lâm Phú đã là ông ngoại của Hà Hiểu Nghiên, lần đầu gặp mặt, vãn bối anh dù sao cũng nên bày tỏ một chút, lập tức chào hỏi đúng mực đối với Lâm Phú.
“Ông ngoại Lâm, lần đầu gặp mặt con cũng không chuẩn bị lễ vật gì, tấm thẻ kim cương của liên minh thương nghiệp này coi như là quà ra mắt đi, con nhớ hẳn là nó sẽ có chút giúp ích đối với ông.”
Nói xong, Vương Thành đưa tấm thẻ kim cương mà Mã béo đưa cho anh tới trước mặt Lâm Phú.
Mà người sau cũng hết sức kinh ngạc, hai vị dì cả dì nhỏ kia của Hà Hiểu Nghiên thì há to miệng, dáng vẻ biểu cảm cũng không khỏi rung động.
“Cái này, đây là thẻ kim cương của liên minh thương nghiệp phía Nam thành phố??” Lâm Phú có hơi kích động nhận lấy tấm thẻ kim cương kia, có tấm thẻ kim cương này, quyền hạn ở bên trong liên minh thương nghiệp ngang ngửa với năm người dẫn đầu.
Mà trong hợp tác thương nghiệp, có tấm thẻ kim cương này là có quyền lợi ưu tiên hợp tác đàm phán, lại càng không cần phải nói về chi phí trong liên minh thương nghiệp, mỗi ngày có thể thụ hưởng phúc lợi miễn phí trong khoảng mười vạn.
Tấm thẻ kim cương này không chỉ là trợ giúp một chút đối với chuyện làm ăn của ông ấy, mà là có trợ giúp rất lớn. Lâm Phú cảm thấy, ông phải đánh giá lại lần nữa người thanh niên nghèo đến từ nông thôn này.