Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hóa Ra Tôi Lại Giàu Đến Vậy - Vương Thành

Sáng sớm ngày thứ hai, Vương Thành bị tiếng chuông điện thoại của Hà Hiểu Nghiên đánh thức, bảo muốn anh đưa cô đi dao phố, đi cùng với còn có chị em họ và bạn trai của bọn họ.

“Được, em ở đâu, anh đến liền.” Vương Thành vừa nói vừa ngáp, giống như anh chưa từng đưa Hà Hiểu Nghiên đi dạo phố vậy.

“Ở trên đường Man Đức La của phía Tây thành phố.” Rất nhanh Hà Hiểu Nghiên đã báo cho anh một địa chỉ, sau khi Vương Thành nhận được địa chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc, con nhà giàu đúng là có tiền mà, đến đường đi dạo phố cũng chọn con đường nổi tiếng 24 giờ của thành Thanh Thủy.

24 giờ ở đây ý là, 24 giờ luôn luôn buôn bán, cho dù là ban ngày hay ban đêm lúc nào cũng sẽ có người trực, lúc nào muốn mua đồ cũng có thể đi.

Đây là một con đường cực kì nổi tiếng của thành Thanh Thủy, có điều đồ trên phố này cũng khá đắt, đồ ngoại nhập, hội sở cao cấp, thậm chí ngay cả thức ăn cũng cực kì ngon, tất cả đều là đồ đắt tiền.

Nhưng cho dù như vậy, con đường này dù là từ sáng sớm đến tối mịt vẫn đầy ắp người, có vài người còn đặc biệt ngồi xe từ thành phố khác qua đây để mua đồ, có thấy danh tiếng của phố Mạn Đức La này ở bên ngoài như thế này..

“Anh đến ngay!” Sau khi Vương Thành cúp điện thoại, sửa soạn đơn giản sau đó chạy xe về con đường Mạn Đức La nổi tiếng này.

Lúc Vương Thành đến mới là hơn chín giờ sáng, những đường dành cho người đi bộ lúc này thường đang đóng cửa, nhưng những cửa hàng trên đường Mạn Đức La nhà nào cũng đang đầy ắp khách hàng, cực kì náo nhiệt.

“Vương Thành, anh đến rồi, em chuẩn bị xong bữa sáng cho anh rồi.” Sau khi Hà Hiểu Nghiên thấy Vương Thành đến, vội đưa một hộp thức ăn ngon tinh xảo trong tay mình ra.

“Em muốn đi dạo phố cũng không cần đi sớm như vậy chứ.” Vương Thành vừa nói chuyện vừa tiện tay mở hộp bánh Hà Hiểu Nghiên đưa ra, lựa lấy một cái bánh ngọt hình con chó nhỏ, vẫn còn nóng, đúng lúc anh còn chưa ăn sáng cũng cảm thấy hơi đói, cứ thế bỏ vào miệng cắn.

Cứ nghĩ rằng ăn bánh ngọt sẽ bị ngán, không ngờ đây không phải là bánh ngọt thuần túy, lớp vỏ bên ngoài cũng không đơn giản là bơ, giống như trộn lẫn những thứ khác, ăn rất mềm, bên trong còn có lóp sốt mềm chảy ra.

Mùi vị cực kì ngon, đây là lần đầu Vương Thành được ăn bánh ngọt ngon như vậy.

“Đây là bánh ngọt gì vậy, ăn rất ngon.” Vương Thành không nhịn được mà cắn liền mấy miếng, nuốt hết cái bánh hình con chó nhỏ xuống.

‘Đây là bánh ngọt của Mễ Kì Lâm, mua tám ngàn tệ một cái đó.” Hà Hiểu Nghiên thấy Vương Thành thích ăn cũng cực kì vui vẻ.

“Tám ngàn tệ một cái?” Vương Thành hơi giật mình, một cái bánh ngọt chỉ to bằng bàn tay mà tám ngàn tệ, cái giá này đắt vậy, là ăn tiền luôn sao?

Thấy vẻ mặt khiếp sợ của Vương Thành, rơi vào mắt của mấy người đẹp trai bên cạnh, bọn họ chính là chị em họ của Hà Hiểu Nghiên và bạn trai, một nhóm bốn người.

“Đến từ nông thôn quả nhiên chính là đến từ nông thôn, cái bánh ngọt tám ngàn tệ cũng làm anh giật mình như vậy, đúng là không có tiền đồ.” Người đang nói chuyện chính là quý công tử của nhà giàu có phía thành Tây, Chân Thiên Vân, bạn trai của chị họ Mã Đình Đình.

Người ăn mặc lụa là đứng bên cạnh anh ta chính là chị họ của Hà Hiểu Nghiên, Mã Đình Đình, vóc dáng cũng xinh đẹp cực kì, có điều so với Hà Hiểu Nghiên vẫn kém hơn chút hương vị thanh xuân.

“Người ta là chàng trai nghèo đến từ nông thôn, lần đầu tiên được ăn bánh ngọt đắt tiền như vậy, phản ứng vậy cũng coi như là dễ hiểu thôi.” Người nói câu này là bạn trai của em họ Hà Hiểu Nghiên, Trương Thanh, là công tử Trương gia giàu có phía thành Nam.

Cô gái xinh đẹp đang kéo tay anh ta chính là em gái họ Hà Hiểu Nghiên, tên là Thi Hiểu Vũ, cũng là một người đẹp, nếu không những con nhà giàu khác cũng coi thường cô ta.

Thế hệ này của mẹ Hà Hiểu Nghiên gen vẫn rất trội, mặc dù đều sinh con gái nhưng ai cũng là mỹ nữ, thật sự rất thần kì.

“Hai người là ai vậy?” Vương Thành nhíu mày một cái, quét mắt qua bốn người bòn họ, đặc biệt là hai người nhà giàu đẹp trai kia. Cảm giác lúc hai tên đẹp trai này nhìn anh có mang theo vài phần thuốc súng, nhưng hình như Vương Thành lần đầu tiên gặp bọn họ, sao bọn họ nhìn anh khó chịu vậy chứ.

“Tôi tên Chân Thiên Vân, công tử nhà giàu phía thành Tây, nghe nói là anh giúp dì Hai kí được đơn đặt hàng kia đúng không?” Chân Thiên Vân nhìn anh khó chịu, cũng bởi vì anh  mà hại anh ta bị ba mẹ Đình Đình coi thường.

Vốn dĩ anh ta đã nhờ người liên lạc với phó tổng công ty địa ốc Dung Viên, dường như đã chắc chắn đơn đặt hàng này, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một thằng nghèo đến từ nông thôn, xé rách mặt mũi anh ta đem vứt xuống giẫm đạp lên chứ.

Điều này khiến anh ta không chỉ mất mặt trước bạn gái Đình Đình của mình, mà còn bị mẹ cô ta quở trách một trận, lúc này mới nhớ đến chuyện hẹn Vương Thành ra ngoài, trút cơn giận này.

“À, hóa ra là hai người con nhà giàu không dùng được. Dì cả với dì nhỏ của Hiểu Nghiên nói hai người vô tích sự, hôm nay thấy quả nhiên là vậy.” Vương Thành cười nói, trong lời nói có dao, dao đâm vào lòng.

Đồng thời Vương Thành cũng biết tại sao hai người này lại có thuốc súng với anh như vậy, hóa ra là vì anh cướp tôn nghiêm và mặt mũi của bọn họ, nay đến tìm lại mặt mũi của bọn họ thôi.

“Anh mới không dùng được, cả nhà anh không dùng được.” Trương Thanh tức giận cứng đờ nói.

Từ nhỏ đến lớn anh ta đã bao giờ phải chịu cú tức như này đâu! Lại còn bị người khác chỉ mặt nói không dùng được, vô tích sự, lần này nhất định phải cho thắng đến từ nông thôn này một bài học.

“Được rồi, tôi biết rồi.” Vương Thành cười một tiếng, nếu như muốn trút giận lên người anh, vậy cái giá phải trả lớn lắm đó.

Nói xong Vương Thành gọi một cuộc điện thoại, gọi thẳng cho An Ninh, sao đó bảo cô điều tra hết một lượt danh sách sản nghiệp của Chân Thiên Vân Chân gia phía thannh Tây và sản nghiệp công tử Trương Thanh Trương gia phía thành Nam, sao đó gửi vào di động anh.

“Vâng, thiếu gia, tôi lập tức đi chuẩn bị.” An Ninh còn chưa dứt lời, Vương Thành lại hỏi: “Đúng rồi, trên đường Man Đức La có loại thẻ hội viên nào không?” Vương Thành vẫn cảm thấy đồ trên con phố này vẫn quá đắt, mặc dù anh rất có tiền, nhưng vẫn không có thói quen hoang phí như vậy.

Hơn nữa nhìn tình hình này, tiếp theo nhất định làm làm một cái thẻ hội viên trước, nếu không bọn họ có mà Vương Thành không có, thế không phải là bị rơi xuống thế hạ phong sao?

“Có thiếu gia. Thẻ hội viên cao nhất của phố Mạn Đức La là thẻ Cửu Tinh VIP, toàn bộ trong nước hình như không có đến mười người có. Có điều hình như chỗ Trần tổng có một cái, có cần tôi đến lấy cho cậu không?” Ở bên kia điện thoại An Ninh hỏi.

“Vậy còn đợi gì, mau đến lấy đi.”

Vương Thành không ngờ đến Trần Hà Thành lại có thẻ Cửu Tinh VIP của phố Mạn Đức La, thế đương nhiên là tốt nhất rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Vương Thành quay lại bên cạnh Hà Hiểu Nghiên, lúc này mấy người bọn họ đang bàn xem đi đâu tiêu xài.

Vương Thành chưa từng tới đây, vậy theo bọn họ di. Bọn họ đi đâu anh cũng theo đến cùng.”

“Vương Thành, thẻ ngân hàng này cho anh, mật mã là sinh nhật anh.” Hà Hiểu Nghiên thừa dịp lúc bọn họ không thấy, lén nhét một tấm thẻ ngân hàng vào tay Vương Thành.

“Thẻ ngân hàng?” Vương Thành nghĩ một chút, lập tức hiểu sao Hà Hiểu Nghiên lại đưa thẻ ngân hàng cho anh, sợ là lúc nữa mua đồ anh không trả nổi tiền, khiến cô mất mặt trước chị em họ, cho nên lén đưa thẻ ngân hàng cho anh, tý nữa mua sắm cũng không mất thể diện.

Nói thật, chuyện này thật sự Hà Hiểu Nghiên cân nhắc cho anh rất nhiều, thậm chí cả mật khẩu cũng là sinh nhật anh, có thể thấy trong lòng cô đều là Vương Thành.

Có điều Vương Thành cũng không dùng tiền của phụ nữ, nhét lại thẻ ngân hàng cho Hà Hiểu Nghiên, nhỏ giọng nói: “Anh có tiền, còn có thẻ Cửu Tinh VIP của chỗ này, lúc thanh toán không mất bao nhiêu đâu.”

Sau khi Hà Hiểu Nghiên nghe vậy, ngay lập tức lộ ra vẻ ngoài khiếp sợ,  thẻ Cửu Tinh VIP của phố Mạn Đức La phải tiêu xài mỗi năm một trăm triệu trở lên mới có thể có thẻ hội viện, sao Vương Thành lại có được?”

“Chúng ta ban xong rồi, đi Vương Phủ lầu của Man Đức La đi, nơi đó cũng là thương hiệu quốc tế.” Chân Thiên Vân nhìn lướt qua Vương Thành cả người đều là quần áo giá rẻ, trong mắt thoáng qua vẻ khinh bỉ cười nhạt, đợi lúc nữa xem anh ta xấu mặt như thế nào.

“Chỉ sợ có người từ nông thôn đến, tiêu xài không bao nhiêu, thấy giá là bị hù chạy.” Trương Thanh cũng ở một bên châm chọc.

Từ đầu đến cuối hai người muốn đều muốn tìm lại mặt mũi từ chỗ Vương Thành. Đầu tiên là lấy lại thể diện trước mặt bạn gái, bọn họ phải hết sức chế giễu Vương Thành,  đương nhiên sẽ dồn tâm trí.

Để cho anh nếm chút mùi vị mất mặt trước bạn gái.

“Vậy đi thôi, đợi lúc nữa tôi chỉ sợ hai anh tiêu không nổi, lại mất mặt trước bạn gái mình thôi.” Khóe miêng Vương Thành khẽ cười.

“Vương Thành, tên nghèo nhà anh đừng mạnh miệng ở đây, chưa biết sự lợi hại của chúng tôi. Loại người nghèo đến từ nông thôn như anh thì có được bao tiền, còn muốn tiêu xài ở Mạn Đức La, có thể đưa anh đến Vương Phủ lầu là đã cho anh mặt mũi rồi, có biết là muốn vào Vương Phủ lầu, ít nhất phải có thẻ hội viên Nhất Tinh mới có thể vào.” Thi Hiểu Vũ cũng đứng cạnh chế giễu.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận