Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hoá Ra Yêu Cậu Lâu Như Vậy

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai hôm sau, Lam Linh ỉu xìu bước vào lớp. Cô cứ tưởng bản thân sốt thì sẽ không phải học đội tuyển nhưng không! Cô Hương đã đặc biệt gửi cho Lam Linh hai bộ đề tỉnh để cho cô từ từ mà làm trong hai ngày nghỉ ốm.

Lam Linh nhìn hai tệp đề làm cô muốn cười cũng chẳng thể cười muốn khóc thì khóc không ra nước mắt.

Ngồi xuống ghế, thằng Bình lại xuất hiện. Nó hỏi Lam Linh:

“Ê, mày biết lịch nghỉ tết chưa?”

“Hửm? Chưa.”

Bình nhìn cô bằng ánh mắt đồ chậm hóng hớt thông tin. Moẹ, Lam Linh thấy thế dơ tay lên tính đánh nhau khô máu với Bình. Nó vội trấn an:

“Đừng đừng, tao không chiến với mày đâu. Năm nay mình được nghỉ hai tuần.”

Cô thu tay lại, chỉ ồ lên một tiếng. Hình như nghỉ xong thì có buổi khảo sát chất lượng của sở giáo dục lấy điểm giữa kì thì phải.

Nghĩ vậy mặt Lam Linh càng trầm hơn. Thế khỏi nghỉ đi, đây có khác gì nghỉ rồi thi luôn đâu. Với cả nghỉ tận hai tuần, bằng việc mình không gặp Thanh Vũ hai tuần.

Ai chịu được chứ mình không chịu. Quan sát vẻ mặt càng ngày càng căng theo thời gian của cô, Bình biết thừa nó lại suy nghĩ cái gì rồi. Chắc chắn lại Thanh Vũ đây mà.

“Mày không nhắn tin với anh Thuỳ nữa à?”

Lam Linh nghe câu hỏi của Bình, cô bình thản trả lời:

“Anh đi học suốt, nhắn cái gì?”

“Thì nhắn yêu đương.”

“Cút, yêu với chả đương. Tao không hứng, ok?”

“Ừ, không hứng. Tao chờ mày không hứng.”

“Tao chả có ý định yêu đương đâu nhé. Anh ấy chỉ chơi game thôi.”

“Ai tin? Tao chẳng tin. Mày làm gì được tao.”

“Cái loại hai ngày như mày tao còn chả tin nữa là.”

“Mày nói cái gì cơ.”

“Ừm, hai ngày.”

(Anh chị này đang nói đến thời gian yêuuu đương của Bình. Không phải hai ngày đâu, hai tuần đấy><)

“Ít ra tao vẫn trải qua mối tình còn hơn loại luỵ luỵ Thanh Vũ.”

Mùi thuốc súng lại nổ ra, hai người không ai chịu nhường ai. Cuộc đọ câu từ kết thúc khi cô Hương bước vào lớp.

Lam Linh gục xuống bàn, cô lại lười rồi.

“Linh, phát cái này cho các bạn.”

Lam Linh bị gọi tên, cô nhanh chóng đứng dậy, cầm đống giấy trên tay. Lam Linh xem vừa đọc được dòng đầu cô đã biết nó là gì. Lại pháo phủng còn gì nữa.

Phát xong, cô Hương lên tiếng:

“Các em điền vào giấy và mang về xin chữ kí bố mẹ cái bảng cam kết đấy nhớ chưa?”

“Vâng~”

Cả lớp đau khổ đáp lại nhưng dù đau khổ cỡ nào tụi nó kí vào giấy cam kết không chơi pháo hoa, dùng các chất gây hại thì đừng mơ. Ai ở nhà cấm được tụi nó chứ, nhất là con trai, con gái khá hiếm người chơi.

Lam Linh vứt thẳng tờ giấy cam kết vào ngăn bàn. Cô cái gì cũng tuân theo quy định của nhà trường nhưng mà chơi pháo cô có chơi đâu. Thôi kệ, kí cho có vậy.

Hazzz, Lam Linh thở dài nghỉ tết theo cô là đống bài tập dai dẳng, cùng kì khảo sát lấy điểm giữa kì. Aaaaaaa học nhiều quá não muốn đình chỉ luôn kìa.

Tuần này theo lịch học thêm hình như Lam Linh phải học hai buổi nữa. Hình như là giấc mơ, cô học cả tuần chứ nghỉ đâu.

Thanh Vũ đang nhìn cô, Lam Linh chẳng quan tâm bây giờ cô đang nghĩ xem sắp xếp lịch trình kiểu gì.

“Linh ơi, cho mượn vở tiếng anh.”

Lan Hương gọi, Lam Linh hoàn hồn:

“Hả? À, ờ đợi tí.”

Một buổi sáng trôi qua thanh bình, Lam Linh đã chuyển sang vấn đề xem xét mình nên tỏ tình Thanh Vũ vào lúc nào.

Cô cười vô tri trên giường, lượn một vòng trên zalo thằng công gọi cô chơi game. Chiều nay phải đi học nên Lam Linh không có chơi. Cô đi ngủ, ai dè mở mắt ra thời gian báo cho Lam Linh biết đã vào lớp từ nửa tiếng trước.

Ôi thôi, đậu xanh. Muộn học rồi, chiều nay là học tiết cô chủ nhiệm. Hỏng rồi hỏng rồi. Lam Linh vùng dậy, cô nhanh chóng vớ cái balo phi xuống nhà, lên xe đi luôn. Không động tác thừa, may chiều Thái nó nghỉ học.

Đến trường, Lam Linh vừa dựng cái xe xuống lán, cô sửa soạn rồi chạy bục mặt lên lớp. Leo cầu thang, cô mệt bở hơi tai không để có thời gian nghỉ Lam Linh chạy ngay vào lớp.

“Cô ơi cho em vào lớp ạ.”

Cô Hương đang ngồi trên bàn giáo viên gật đầu. Lam Linh thấy đứng trên bục giảng có học sinh à, cô nhận ra đấy là Nguyên lớp A. Đặt balo xuống bàn, thằng Bình ngồi đằng sau đã nói:

“Đấy thấy chưa, tao đoán rồi. Nó chỉ có ngủ muộn thôi.”

Lan Hương bên cạnh cô trả lời

“Ừm, tao đoán được rồi.”

(Học thêm buổi chiều chia làm hai lớp, A1 và A2 nha. Lớp A1 là những học sinh có học lực tốt, A2 là mấy bạn học yếu. Chia ra để cân bằng học lực cho học sinh. Hai lớp 9A và 9B gộp lại để phân chia ra hai lớp A1, A2.)

Cô Hương đang nói chuyện với Nguyên:

“Em về không học đúng không? Không học thì tất nhiên làm sao được.”

Lam Linh nghe tiếng, cô ngẩng đầu lên. Thấy trên bảng là phép lai tính trạng đơn giản. Khó hiểu nha, phép lai hai cặp tính trạng này dễ mà.

Mải suy nghĩ, Hà ngồi cạnh Bình chọc chọc cô.

“Dè?”

Lam Linh cọc cằn, Hà chỉ:

“Khánh Vân gọi.”

Cô ngước mắt nhìn Khánh Vân.

“Cho mượn tệp đề sinh học. Thanh Vũ không mang.”

“Ừm.”

Lam Linh nhìn Thanh Vũ ngồi phía sau Hồng Ánh, Khánh Vân. Hửm? Tùng, Thành đâu?

Cô chưa kịp nhìn, mà thôi Lam Linh lấy từ trong balo ra tệp đề đưa cho Khánh Vân. Đưa xong cô lại nhìn Thanh Vũ, anh cầm tệp đề của cô.

Moẹ, nay đẹp vậy má. Lam Linh chửi thề, Thanh Vũ có thể cho cô làn da của anh không đây. Cảm thán hết trên trời dưới đất về Thanh Vũ, Lam Linh ngồi thở dài thườn thượt.

Chiều nay, cô Hương chữa đề nên Lam Linh cực kì chán. Ba đứa Long, Lam Linh, Bình chỉ có Long nó nghiêm túc còn đâu Lam Linh và Bình chú ý lát rồi lại chơi. (Lười học chưa:))



Quy tắc em đã đặt ra, vì anh em vượt ranh giới của bản thân. Vậy mà hoá ra mọi chuyện kể cả em có làm gì thì anh cũng quan tâm làm gì.

Bỏ đi, em cố chấp nên yêu anh. Đúng vậy đến giờ vẫn yêu và tương lai là nhớ cả đời. Nhìn anh hạnh phúc, em vui rồi.
Nhấn Mở Bình Luận