Sau Tết là ai lại vào việc nấy.
Nguyễn Như Hoa cũng phải lao đầu vào mà học. Nói thì nói vậy chứ thật ra cái tầm tuổi nó lúc đó ấy mà, nào có chịu chỉ học hành chăm chỉ thôi được, vẫn đi “đu đưa” tít lắm.
Một giờ chiều thứ bảy, trời nắng, Tú Anh chở Hoa đi... xin nhót. Địa điểm cách nhà cô khoảng một cây số. Hai đứa xin xong thì đứng ở gốc cây vặt hăng say. Khổ nỗi, chủ nhà lại trồng cây ngay bên cạnh bờ ao, khiến cho việc thi hành nhiệm vụ bị cản trở.
Chẳng hiểu là do vấp vào đâu mà Tú Anh suýt thì lao thẳng xuống ao. Cũng may là Hoa nhanh tay lẹ mắt tóm bạn lại, hất nó vào trong. Mà đau đớn thay, anh hùng vừa cứu người xong thì bay thẳng xuống nước, bonus thêm một tiếng kêu thất thanh thảm thiết.
Ôi, cuộc đời này, biển thì đi nhiều lần rồi chứ ao.... vẫn là lần đầu trải nghiệm. Nắng thì nắng là thế, nhưng nước vẫn lạnh tê da đầu. Tú Anh hoảng hốt còn chưa biết làm thế nào. Bác chủ nhà nghe tiếng thì vội vàng chạy ra:
- Hai đứa bây mần răng mà la to dữ hầy?
- Bác ơi, cái Hoa nó bị rơi xuống ao. Bác cứu nó với. Nhanh nhanh bác ơi không nó chết đuổi mất. - Tú Anh đứng trên bờ sợ quá, nước mắt ngắn nước mắt dài đã thi nhau chảy ra rồi, cuống cuồng bảo bác chủ nhà nhanh lên.
- Chân cháu chạm đến đáy rồi bác ơi. Không chìm được. Bác kéo cháu lên với. - Hoa định thần lại xong thì không nhịn được cười với con bạn. Một bên thì nói với bác chủ nhà.
Sau khi Hoa được kéo lên thì Tú Anh đèo tôi như đèo một con chuột ướt, đi dưới trời nắng chang chang về nhà bà nó ngoại để thay quần áo.
Trên đường đến trường Nguyễn Như Hoa bị hắt hơi mấy cái, cứ nghĩ không sao nhưng rồi nước mũi cũng bắt đầu có dấu hiệu chảy ra. Khoảng một tiếng sau thì trán hơi nóng rồi thành sốt luôn. Bố mẹ thì đi làm, Hoa gọi cho Nguyễn Tuấn Kiệt. Anh nghe thấy em gái bảo bị ốm thì không quên khịa:
- Lúc đi còn cười nhăn răng ra sao đã ốm rồi? Anh có việc, để nhờ ai lên đón về.
Nguyễn Như Hoa nằm dưới phòng y tế khoảng mười lăm phút thì thấy cô chủ nhiệm dẫn anh Dương Đăng Khôi vào. Bảo nó:
- Hoa dậy đi anh Khôi lai về.
- Ơ anh em nhờ người đến đón rồi ạ. - Hoa mơ màng trả lời.
- Anh Kiệt vừa nhờ anh. Có dậy đi được không?- Dương Đăng Khôi quan tâm hỏi.
Hoa không thích đi cùng người này. Nhưng cuối cùng vẫn phải về.
Lúc nó vừa trèo lên xe thì Dương Thuỳ Trang dặn dò:
- Khôi lai em về cẩn thận nhá. Cái Hoa có ngồi được không. Dựa dầu vào anh cho đỡ chóng mặt. - vừa nói cô vừa lấy tay dựa đầu Hoa vào lưng hắn.
Nhưng hình như thấy chưa đủ an toàn, cô lại lấy tay nó dặt lên Dương Đăng Khôi:
- Ôm vào không nhỡ lại ngã. Khổ quá ốm thế rồi còn ngại à. Hai đứa về cẩn thận nhá.
Hoa mệt. Ngồi dựa vào thế cũng dễ chịu hơn. Nói nhỏ thêm là hắn còn thơm nữa. Mà quan trọng hơn là mê trai đầu thai mới hết. Nên nó chẳng thèm thấy đổi tư thế luôn chào cô một câu rồi nhắm mắt vào.
- Đừng có ngủ. Anh không đỡ kịp thì lại lăn ra đường. - Đấy mà, có nói được câu gì ra hồn bao giờ đâu.
Hoa chẳng thèm ừ hử gì trực tiếp bơ luôn.
Đến nơi, sau quá trình mở cổng mở cửa đầy mệt mỏi Nguyễn Như Hoa đã vào được nhà. Không để ý tới Dương Đăng Khôi nữa nó vào phòng nằm luôn.
Dương Đăng Khôi em cất xe xong đi vào thì không thấy Hoa đâu. Lại nhớ đến đoạn hội thoại với chị gái vừa diễn ra thế này:
- Làm gì ở đây thế? - chị.
- Anh Kiệt nhờ em đón Hoa. - em.
- À, thế đi với chị xuống phòng y tế. Mà chị dặn này. Bao giờ về thì đi mua cho em cốc cháo nó ăn, xong mua cả miếng dán hạ sốt để dán vào. Thuốc thì vừa mới uống rồi. - chị nói một hơi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại - mà để ý chăn chiếu cẩn thận không khéo lại sốt rét...
Khôi ngoan như chó cún mà vâng vâng dạ dạ.
Và bây giờ, sau khi thấy Hoa cuộn chăn quanh người rồi hắn mới đi mua cháo và thuốc.
Mới mười phút trôi qua, Dương Đăng Khôi về đến nơi, nhìn thấy Hoa thì giật mình vì không hiểu tại sao con bé kia lại ngồi khóc đến nước mắt cũng dính đầy mặt.
Hắn vừa bước đến để hộp cháo lên tủ đầu giường vừa hỏi nó làm sao. Nhưng nó không trả lời. Lại lấy giấy lau mặt cho nó bảo nín đi. Hoa vẫn tiếp tục khóc. Dương Đăng Khôi với miếng dán hạ sốt dán cho nó, mở miệng nói:
- Thôi, cô không nín, anh cô về lại tưởng tôi làm gì cô.
Nguyễn Như Hoa vẫn còn thút thít. Hắn đành đổi kiểu như dỗ dành trẻ con:
- Ngoan đừng khóc nữa. Làm sao thì nói anh nghe nhé.
- Em… ngạc... múi... - Hoa ngước lên nhìn người trước mặt. Ốm một cái là dễ nói chuyện hơn hẳn.
- Em ngạt mũi á? Chỉ thế mà em khóc à?
- Hông thợ đượt... - nó lại bắt đầu thút thít.
- Cũng không có cách nào nhỉ. Em cứ thở bằng miệng sẽ dễ chịu hơn.
- Nhưn mà... lúc ngụ.. sẽ bị ngậm miệng vào. hông thệ thợ đượt...
Nó như muốn khóc tiếp. Dương Đăng Khôi lại thấy buồn cười. Có cả kiểu như thế này luôn à.
- Thôi đừng khóc. Ăn cháo nhá?
Hắn tưởng nó sẽ như Khôi anh, mỗi lần ốm sẽ không muốn ăn, có ăn cũng không vào. Ngược lại nó thì khác, ăn ngon lành luôn. Nhưng ăn một lát lại ngừng vì ngạt mũi.
Trong lúc chờ Hoa ăn, Dương Đăng Khôi đi gọi điện cho Tuấn Kiệt hỏi bao giờ anh về.
- Tầm nửa tiếng nữa. Chú mày ở đấy trông nó giúp anh.
- Vâng.
Mười phút sau Nguyễn Tuấn Kiệt gọi điện lại:
- Anh bảo, có vào phòng nó thì đừng ăn đồ ăn vặt trong đấy nhá. Có ăn thì sang phòng anh mà lấy. Không phải điêu chứ mất cái gì không sao, còn mất đồ ăn thì nó thành con chó điên ngay đấy.
- Thật á? Sao vừa em hỏi em ăn nhá nó cho mà.
- Cho rồi thì chắc không sao đâu. Nhưng mà... chắc anh nhận nhầm em rồi. Nó là em mày đấy.