Nguyễn Như Hoa vừa đi khỏi thì Dương Đăng Khôi tiến lại, búng vào tai em trai:
- Vui không?
Thằng bé không dám ngẩng lên, chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
- Lần thứ bao nhiêu rồi?
- L… lần cuối ạ…
- Roi vẫn còn bé quá phải không? Anh mà còn thấy lần nữa, thì về nhà không phải mẹ đánh nữa đâu.
Nghe anh trai mắng cũng không dám phản bác gì, Dương Minh Đăng cun cút theo hắn lên xe về nhà.
…
Sau hôm đó thì Nguyễn Như Hoa cũng đi đón em họ tan học thêm mấy lần nhưng không có thấy nhóc đánh nhau nữa. Cô giáo có gọi về nhà cũng không chỉ điểm về việc này.
Hơn một tháng trôi qua và dường như anh em người tên Khôi kia cũng biến mất luôn khỏi cuộc sống và suy nghĩ của Nguyễn Như Hoa.
Một ngày chủ nhật đẹp trời nọ anh chị con bác cả nhà Hoa cho mấy đứa trẻ chưa mười tám trong nhà đi chơi khu vui chơi. Chưa mười tám ở đây là mấy đứa con nít tầm tuổi Phong và mấy đứa em với cháu tầm tuổi Hoa. Thỉnh thoảng họ lại được đi chơi như thế một lần. Không đi chỗ này thì đi chỗ khác.
Lần nào Nguyễn Như Hoa đi không bị ngã thì cũng va vào đâu trầy da sưng trán. Lúc thì lại bị người ta cầm đồ ăn va vào người. Hay có đứa ngứa đòn nào đấy nó chọc tức Hoa đến khi nó định dạy bảo một chút thì nó quay ra ăn vạ. Nhưng mà đúng là không cái đen nào bằng cái đen nào. Lần này đi vừa ra khỏi cửa thì thôi xong, bà dì thân yêu lại tới thăm. Bảo sao sáng giờ khó chịu. Quay vào nhà chuẩn bị xong cũng đã năm phút sau và Hoa lại bị cằn nhằn. Thế mới khổ chứ.
Nhưng đen thế chưa thấm vào đâu. Nguyễn Như Hoa đến khu vui chơi còn gặp anh em nhà tên Khôi kia nữa. Gặp thôi thì đã xong Hoa có thể không cho vào đầu. Mà chuyện thì đâu chỉ có thế.
Mấy đứa em rủ Hoa vào nhà ma các cậu ạ. Nguyễn Như Hoa thì sợ ma từ bé chưa dám vào nhà ma lần nào. Mấy người họ bảo Hoa đi ra đến ngoài mà không hét lên lần nào thì cho nó chọn quà sinh nhật. Như thế thì còn gì vui hơn với lại nó nghĩ cũng dễ thôi, cứ không hét lên là được mà. Vì lần nào nhận được quà sinh nhật từ mấy người họ cũng là mấy món đồ chán ngắt mà họ thích kiểu như rubik này, sách tham khảo này, sách nâng cao này... thử hỏi những cái này thì có tác dụng gì với Hoa, nên nó sẽ thử.
Rủ Hoa vào thế mà mấy đứa nó lại nhẫn tâm chạy trước chứ. Thằng Tuấn chạy cuối cùng Hoa chạy theo bám vào tay nó. Tiếng mấy đứa kia oang oang ở đằng trước khiến nó an tâm hơn, hai người sẽ không bị bỏ lại.
Nguyễn Như Hoa thấy bóng dáng em họ thì khoác tay vào tay nó rồi bảo:
- Chị bảo, mày cứ đi đi nhá xong rồi cho chị bám vào, chị nhắm mắt vào là hết sợ. Xong rồi á, quà sinh nhật chị, mày muốn tặng cái gì cũng được, không thì thôi, chị chỉ đòi bọn kia thôi có gì chị chia cho một ÍT. Nhá?
Tuấn chỉ ừ mỗi cái. Lúc sáng em cũng bảo bị đau răng ngại nói nên Hoa cũng nghĩ đơn giản vậy thôi. Cứ nhắm mắt bám vào em mà đi. Vừa đi vừa huyên thuyên để bớt để ý âm thanh xung quanh.
- Ui thề nhá là đen không để chỗ nào hết luôn chứ. Vừa bước ra cửa đã rớt dâu rồi. Để ngày mai có phải đỡ không. Đi từ từ thôi. Mà may lần này nó không đau bụng chứ lại đau nữa ở nhà nằm thì chán hẳn. Nhờ?
- Mày đau răng thế này có ăn được kem không nhỉ? Tí đi mua kem ăn cho nó mát cái ruột.
- Mà nhà mới đổi nước giặt à? Thơm thế? Ngửi mùi này cứ bị nghiện ấy.
- À cho mượn cái vòng tay này đi. Sáng định mượn mà quên mất. Tự mua hay lại em nào tặng thế? Ôi cái thằng này hôm này làm sao thế nhỉ? Có mỗi cái vòng cũng không cho mượn. Vòng người yêu tặng chứ gì? Thôi không phải chối, một đống em nhắn tin chị đây biết thừa.
...
Cứ thế Hoa nói linh tinh vớ vẩn đến lúc ra ngoài thấy mấy đứa kia đứng ở ngay ngoài đấy thì vẫy tay chạy ra đắc chí nói với chúng nó:
- Thấy chị đây thế nào?
- Ghê! Đi nhà ma mà cũng tìm được người yêu. Xấu xấu lùn lùn thế mà lại... - Đứa em sinh đôi của thằng Tuấn khoác vai Hoa bảo.
- Người yêu nào, anh trai mày cũng không nhận r... ơ sao lại là anh? - Nguyễn Như Hoa vừa nói với em họ, vừa quay lại thì nhìn thấy cái sinh vật tên Khôi kia cười nhăn nhở.
Lại nhìn lại mấy đứa em đứng sau cái Tâm. Là thằng Tuấn chứ ai. Thế ra nãy giờ là Hoa nhận vơ à? Không phải nó đau răng nên ít nói, cũng không phải nhà nó đổi nước giặt mà lại càng không phải người yêu nó tặng vòng tay mà là anh không cho người lạ mượn đồ. Thế cái vụ rớt dâu rớt ria thì cũng là hắn nghe chứ còn gì nữa.
Nguyễn Như Hoa chưa bao giờ thấy liêm sỉ của mình bị rơi mất tăm mất tích như thế. Lúc này chỉ hận không có cái lỗ nào mà chui xuống. Sụp đổ hoàn toàn. Cười gượng một cái rồi quay đầu chạy mất. Phải tránh xa mấy đứa này ra cái đã.
Đi loanh quanh một lúc Nguyễn Như Hoa dừng lại ở một xe bán kem.
- Chú ơi cho cháu mua cái cái kem siêu to khổng lồ ở chỗ chú.
- Lại còn siêu to khổng lồ à? Đã vừa đen vừa đanh đá rồi còn ăn lắm vào. Cho béo chết chị đi. - Một thằng nhóc nào đấy nói. Lại còn cái “siêu to khổng lồ” ấy thì chắc chắn là nói Hoa rồi.
Hoa quay ngoắt lại. A ra là anh em nhà tên này à.
- Đăng! Ăn nói thế à? - Ô còn mắng em trai cơ đấy. Giả vờ cũng vừa phải chứ.
- Còn tưởng là ai. Ra là anh em nhà anh à? Đúng là anh nào em nấy không biết thế nào là lịch sự. Anh không cần ra vẻ người tốt.
- Nếu anh tốt thật thì đã không lợi dụng tôi để đây túm tay anh như thế. - Hoa một tay chống nạnh mà nhìn anh ta.
- Xin lỗi nhưng mà hình như anh chưa gặp em bao giờ. - Anh ta trưng ra bộ mặt khó hiểu nói với Hoa.
- Được. Diễn, diễn tiếp đi. Để xem anh diễn đến thế nào. Đây nói cái gì anh cũng đều nghe hết rồi mà còn chối cãi cái gì? Trước mặt nhiều người thì giả vờ à? - Nguyễn Như Hoa tức mình chỉ tay thẳng mặt anh ta mà quát.
- Cháu gái ơi có lấy kem nữa không đây, nhanh lên còn đến lượt người khác mua nữa chứ. - Ông chủ hàng kem nói thế rồi Hoa mới nguôi nguôi đi lấy kem của mình.
- Ô vẫn còn đi ăn kem à em gái. - Đấy chính cái giọng của anh ta chứ ai nữa.
Biết ngay là giả vờ mà. Có diễn được bao lâu đâu. Nhưng mà thế nào lúc quay ra lại thấy có hai cái thằng cha đấy lận. Phải, Hoa không hoa mắt mà là hai người thật sự. Hai cái mặt ấy giống nhau đến nỗi Hoa đơ luôn. Đứng hình tại chỗ. Một cái mặt thì ôn hoà, cái mặt còn lại thì lúc nào cũng treo nụ cười nhăn nhở đến khó ưa. Có lẽ Hoa nhầm thật rồi. Anh ta nói là thật, chưa gặp nó bao giờ. Chính xác là vậy. Hoang mang đến tột độ. Nguyễn Như Hoa đưa vội cho ông chủ tờ mười nghìn rồi chạy biến. Lúc chạy vẫn còn nghe kẻ đằng sau có tiếng với theo:
- Ăn đồ lạnh không tốt đâu em ơi!
…
Mãi về sau nghĩ lại vẫn không thể quên được.