Một ngày đẹp trời nọ, trong khi bố mẹ Nguyễn về quê thì Nguyễn Như Hoa phải đi học. Đến trưa về, còn phải nấu cơm cho anh trai ăn.
Anh trai Nguyễn Tuấn Kiệt là một sinh vật gì đó rất lạ lùng. Cứ đi chơi về là sẽ mua đồ ăn cho Hoa. Ngoại trừ cái đó ra thì không còn chỗ nào đáng gọi là anh trai tốt. Nhưng đó chỉ là đối với Hoa thôi. Với mọi người thì anh đúng là kiểu con nhà người ta chính hiệu, đã đẹp người còn đẹp nết. Nhà Hoa cũng được coi là có gen tốt. Bố mẹ lúc còn trẻ cũng là cặp đôi được bao người ngưỡng mộ, trai tài gái sắc, nên anh trai sinh ra cũng rất đẹp. Càng lớn thì lại càng đẹp. Đẹp từ mặt đến dáng người. Không hiểu tại sao đến Hoa thì lại thấp còn có mét sáu mươi. Bà Tuyết cũng cao hơn nó năm xentimét. Cũng may là còn được tí gen người cân đối, thể chất không quá dễ tăng cân.
Từ nhỏ anh Kiệt đã học giỏi rồi. Sau khi học xong cấp ba thì học đại học chuyên ngành công nghệ phần mềm. Ra trường thì đi học việc bốn buổi một tuần ở công ty của cậu.
Ở trường thì là con ngoan trò giỏi, ấm áp dễ gần. Còn ở nhà thì làm gì cũng khéo, nấu ăn ngon lại gọn gàng ngăn nắp, lễ phép được lòng người lớn. Đến công ty cũng chẳng làm mất lòng ai bao giờ. Nói chung là chưa lúc nào Hoa thấy bố mẹ mắng anh trai cả, cùng lắm thì trách một “đừng chiều em như thế, nó hư”, vẫn cứ là mắng nó.
Nhưng mọi người đâu biết rằng cái mặt thật của lão chỉ có nó thấy được. Anh Kiệt đi học võ từ hơn bảy năm trước, nó cũng không biết lí do vì sao chỉ biết là lão mở miệng nói một câu là được đồng ý ngay. Nhớ khi đó cả nhà đang ngồi ăn cơm, lão nghiêm túc nói một câu:
- Bố, mẹ, con muốn đi học võ.
Vậy đấy, bố mẹ Nguyễn không hỏi gì nhiều mà coi như không có chuyện gì luôn. Nó thấy thế cũng muốn đi theo lắm mà bị từ chối ngay lập tức. Không hiểu lí do tại sao.
Lại nói lão đi học võ, Hoa nhờ dạy cho mấy bài cũng không chịu, chỉ biết bắt nạt nó thôi. Từ ngày Nguyễn Như Hoa bắt đầu nấu cơm thì anh cũng không động đến việc đấy nữa. Cái gì cũng bắt nó làm hết, giặt quần áo bằng máy giặt, chỉ việc ấn ấn vài cái cũng lười, với lí do ngại đổ nước giặt vào. Cứ mỗi lần bảo Hoa mà nó không làm hoặc chưa làm ngay là bắt đầu giở võ ra dọa. Nhiều lúc Hoa vẫn nghĩ có phải mình là con nuôi như trong mấy truyện nó đọc không.
Cứ nói mãi lại quên mất vấn đề chính. Nguyễn Tuấn Kiệt nửa năm nay thỉnh thoảng vẫn bắt em gái mang cơm trưa đến chỗ học võ cho lão. Lần nào đi học Hoa cũng gần mười hai giờ trưa mới về đến nhà, lão vẫn bảo cầm cơm đến, mà bố mẹ tôi còn bảo nó phải biết tiết kiệm tiền cho gia đình, mua cơm cũng tốn tiền chứ, đi nhiều thì tốn xăng. Nó thật sự không muốn đi đâu, muốn kiếm cái cớ đi học chiều để trốn mà lần nào lão gọi cũng là hôm chiều không có tiết. Hơn nữa nghe nói học taekwondo có thể cứu vãn một chút cho chiều cao của tôi. Ở cái tuổi này rồi tôi chỉ hy vọng cao một chút xíu nữa thôi cũng được. Lão anh Hoa biết nên mới bảo:
- Ê Bông, mày có muốn học taekwondo không? Thích thì bao giờ anh bảo mang cơm cho anh thì đến anh mày dạy cho một tí. Nhá.
- Ở nhà chẳng thèm dạy thì thôi chứ lên đấy làm cái gì? - Hoa bĩu môi chẳng thèm để ý.
- Ừ thì là mấy cái đứa ở đấy nó cứ nhòm ngó sắc đẹp trời ban của anh mày ấy. Nên là mày đến xua chúng nó đi hộ anh. Xong là bao giờ anh hướng dẫn chúng nó thì nhìn về mà tập. Chứ dạy mình mày anh cũng lười. Nhá. Cứ suy nghĩ đi.
Biết ngay kiểu gì cũng có việc nhờ chứ làm gì dễ thế. Có bao giờ bình thường mà nói chuyện nhẹ nhàng thế đâu. Truyện Việt Nam
Và thế là, hôm nay cũng là một trong số những ngày Hoa phải mang cơm đến cho anh trai.
Chính vì hôm nay mẹ Nguyễn không chuẩn bị đồ từ sáng nên Hoa phải tự thân vận động. Lúc nó đến nơi đã là gần một giờ. Không hiểu sao giờ này rồi còn nhiều người thế. Nhìn mãi không thấy anh trai đâu nên nó phải gọi điện thoại tìm. Lúc gặp nhau thì lão bảo:
- Hôm nay thi lên đai, lớp buổi sáng vừa mới xong. Chiều còn lớp nữa, chờ anh nhá. Xe anh hỏng rồi vứt ngoài quán gần nhà mình ấy.
- Anh bị điên à, lúc nào cũng bắt nạt em. Em chẳng cần biết võ vẽ cái gì hết nữa. Vội mang cơm cho anh đã được miếng nào vào mồm đâu giờ lại còn bắt chờ. - Hoa ức muốn ứa nước mắt luôn.
- Đừng có khóc. Anh thề mỗi lần này thôi. Đi ra ghế ngồi. Cơm đấy, mày ăn đi, còn bao nhiêu thì anh ăn. - Anh kéo nó ra ghế gần đó.
Tức thì tức nhưng mà đói thì vẫn cứ phải ăn. Nói là tức thế thôi, em gái tốt là Hoa đây vẫn lo lão bị đói nên tâm can chỉ cho phép nó ăn một ít.
Ăn xong Hoa ngồi nghịch điện thoại một lúc thì nỗi buồn bắt đầu dâng lên. Nghĩ nếu mà chờ đến lúc về chắc chắn không nhịn được nên lại phải đi hỏi đường để giải quyết nỗi buồn.
Lúc quay lại thì thấy bóng hình quen quen hai tay cầm hai hộp sữa đứng ở chỗ ghế ngồi lúc nãy. Đến gần mới biết đấy là anh Khôi. Gớm, ra là định tán gái. Cái người ngồi kia chắc cũng cỡ tuổi tôi, mặc cả cái áo vàng giống Hoa kìa, nhưng mà sao người ta cao thế, chắc cũng phải cỡ mét sáu năm sáu bảy, lại còn xinh nữa. Hợp đôi thế chứ lị.
- Em là em anh Kiệt à? - Ơ cái anh này, tán gái gì mà hỏi lạ.
- Anh Kiệt nào ạ? - Bạn kia ngơ ngác hỏi.
- Em không biết à? Vậy chắc anh nhận nhầm. Làm phiền em rồi. - Nghe trả lời thế là biết ngay không phải rồi. Tại vì qua một lần cãi nhau với anh trai, Hoa đã vô tình được anh vểnh đuôi cho biết rằng ở đây chỉ có mình anh ấy tên Kiệt thôi.
- Anh kia, tìm em anh Kiệt làm gì? - Hoa thừa nhận nghe lén người khác nói chuyện là không tốt. Nhưng mà nó đã lỡ nghe mất rồi mà lại còn nhắc đến mình nữa nên nó phải hỏi thôi.
- Ơ Hoa sầu riêng đấy à. Em hỏi thế chắc biết em anh Kiệt nhỉ? - Sầu sầu cái shit ấy chứ sầu.
- Thế anh là cái gì của anh Kiệt mà hỏi em anh ấy? - Hoa.
- Anh là anh em kết nghĩa chí cốt của anh ấy. Thế nhóc là cái gì mà đòi hỏi? - Hắn cũng bắt chước kiểu hỏi của nó.
- Muốn biết thì đây nói cho mà biết. Đây là người yêu anh ấy đấy. Còn em gái anh ấy thì về rồi, có quay lại gặp anh ấy thì bảo có “chị” đang đợi nhá. - Hoa nhất định phải chơi hắn một vố mới được. Cái kiểu gọi thế kia thì nhầm thế nào được nữa.
Dương Đăng Khôi đưa hộp sữa cho nó bảo của anh Kiệt mua rồi quay trở vào trong. Hắn vừa quay đi Hoa đã lôi điện thoại ra gọi cho anh trai:
- [Anh! Vì chuyện chính sự mà em tạm thời bỏ qua không so đo chuyện vừa nãy và vẫn tiếp tục mang cơm theo yêu cầu. Nhưng anh cần phải giúp em một chuyện.]
- [Chính sự của mày nghe nhắc đến thôi đã biết không có gì tốt đẹp rồi.] - Anh lúc nào cũng kiểu tạt nước vào mặt Hoa như vậy ấy.
- [Thế anh có giúp không thì bảo?]
- [Mày cứ nói đi đã.]
- [Thì là cái người tên Khôi vừa đi tìm em ấy, em bảo với cái tên đấy em là người yêu anh. Anh cũng phải nói thế cho em, không được để lộ. Em phải bắt thằng em kết nghĩa của anh gọi em bằng chị.] - Cứ nghĩ đến cái lúc hắn gọi nó bằng chị đã thấy vui rồi.
- [Mày dở à. Nghịch vớ vẩn thế nhỉ?] - Anh em chẳng giúp đỡ nhau thì thôi chứ lại còn mắng Hoa thế đấy.
- [Vớ vẩn cái gì? Tại cái tên đấy mà em không biết giấu mặt vào đâu ấy. Với lại anh nhớ lại xem sao em phải mang cơm cho anh. Như nhau nhé. Đây không phải là một vẫn đề cần thương lượng nhé. Cứ thế mà làm.]
- [Giống á? Ý mày là thằng Khôi nó thích mày á hả Bông?]
- [Là giả vờ. Em bảo chúng ta đều giả vờ.] - Đấy, thông minh lắm mà chỉ có mình anh là hay hiểu nhầm ý của Hoa.
- [Anh lại tưởng nó mà thích mày thật chắc mắt nó cũng đui dở.]
- [Hừ! Nói tóm lại là anh phải đồng ý.]
- [Biết thế.]