Mấy tuần sau đó cuối cùng thì cũng được nghỉ hè. Cảm giác cày phim đến gần sáng rồi lại ngủ đến gần trưa nó mới tuyệt làm sao. Và, hè đến, Nguyễn Như Hoa lại được đi chơi. Năm nào cũng vậy Hoa sẽ được ở nhà chị họ một hoặc hai tuần chơi thỏa thích mà không phải làm gì cả.
Năm nay cũng vậy, nghỉ hè gần hai tháng thì Hoa đi chơi. Nó thích ở đây vì được đi chơi nhiều chỗ và còn có cả đứa cháu gần tuổi hợp tính nên chơi cùng rất vui.
Nhưng mà năm nay khác với mọi năm. Có rất nhiều điều mà Hoa không ngờ đến.
Sáng, Nguyễn Như Hoa ngồi xe buýt đường dài khá là quen thuộc để bắt đầu chuyến đi. Sau hai tiếng ngủ gà ngủ gật thì cuối cùng cũng đến nơi. Bến xe cũng gần nhà nên nó cứ thế mà đeo balô quần áo rồi đi bộ thôi chứ không phiền ai ra đón cả. Lúc đi ngang qua tiệm tạp hoá, bỗng dưng Hoa thấy bóng dáng ai quen quen mà nhất thời còn chưa định hình trong đầu được đó chính xác là ai. Chẳng nghĩ nhiều tôi tiếp tục đi về nhà chị.
Khoảng hai giờ chiều, ngủ trưa dậy, trời nắng chang chang, mấy đứa ngồi không biết làm gì, đành mở của sổ cho gió lùa vào rồi gào mồm ra mà hát. Thật ra có thể nói là rống vì giọng hát của Hoa không dễ nghe cho lắm. Hai dì cháu vừa hát vừa chơi cờ vua.
Nguyễn Như Hoa rất thích bộ môn này, nhưng không biết chơi, mà cháu nó thì lại chơi cực giỏi. Vậy nên Hoa đang học tập.
Đang hát đến đoạn điệp khúc thì nghe từ phía cửa sổ đối diện có tiếng hát theo. Cái giọng ấm ấm này sao mà quen quen. Nhưng cũng không biết quen ở điểm nào. Hoa hỏi Hương:
- Ai vậy?
- Anh hàng xóm ấy. - Hương.
- Sao mọi lần không thấy nhỉ? - Đúng là lạ thật nha.
- Cháu ngoại của bà Hồng đấy. Cháu thấy mẹ cháu bảo dạo này bà ấy có vẻ yếu hơn nên cháu ngoại được nghỉ thì ở đây chăm sóc cùng bác hay sao ấy. Chứ mỗi lần thỉnh thoảng đến chơi thôi. Anh ấy đẹp trai lắm luôn í. - Hương.
- Thật hả? Đã đẹp lại còn hát hay nữa chứ! - Hoa.
Nào có ai mà không đam mê cái đẹp cơ chứ.
- Mà nghe bảo cũng ở trên đoạn nhà dì thì phải. Biết đâu lại là người quen đấy. - Hương cười cười bảo nó.
Ôi dào, quen cái gì không biết cơ.
.......
Tội hôm đấy, ăn cơm xong, mấy đứa gồm cả anh họ của Hương, nhà ở gần đây, rủ nhau đi xem bộ phim kinh dị mới ra. Nhiều lúc Hoa không hiểu tại sao con bé lần nào đi xem cũng sợ đến nỗi không dám nhìn thẳng màn hình mà vẫn muốn đi xem cơ chứ. Lại còn cứ nhất quyết phải kéo theo nó, một đứa mà từ đầu đến cuối không nhìn vào màn hình không quá mười phút, nghe âm thanh cũng thấy rùng mình.
Sau mười phút đi bộ ra đến nơi còn phải mua vé, mua bỏng ngô rồi ngồi đợi đến phim, hết mười phút nữa.
Phim bắt đầu được mười lăm phút, đang đến đoạn gay cấn thì có hai người đi qua trước mặt Hoa, đi xem phim mà còn đi muộn vậy đấy. Đã thế cái cặp yêu nhau mà ngồi gần nhau xem phim kinh dị thì kiểu gì cũng không thiếu phần “đáng sợ quá”.
Không sợ rồi cũng sẽ phải thành sợ thôi. Rồi anh người yêu sẽ “không sao có anh đây” vân vân và đủ thể loại các câu chuyện, chưa kể còn có hôn hít các thứ.
Nhưng mà, cái tên này sao lại có mùi quần áo quen thế không biết. Lại nói mấy lần lúc sáng chưa nhớ ra ai nhưng giờ thì Hoa chắc chắn là giống anh Khôi rồi. Cái mùi này không làm sao nó quên được. Đưa mắt sang định nhìn mà đèn cứ sáng sáng lại mờ mờ chẳng rõ cái gì cả.
Một lúc sau....
- Anh cho em mượn điện thoại một tí đi. - Cô gái vừa đến.
- Xem phim đi. -Kiểu này chắc có bí mật rồi.
- Một tí thôi, em chụp ảnh một cái, quên điện thoại rồi. - Gớm, tối đen thui thế này mà chụp cái gì không biết.
- Đừng có nghịch linh tinh đấy. - Chàng trai kia vẫn rút điện thoại mở mật khẩu rồi đưa cho cô gái.
- Em biết rồi. - Cô gái kia cầm điện thoại lên chụp, còn chụp cái gì thì Hoa chịu.
Trong rạp chiếu phim mà còn để ánh điện thoại sáng lên, có tí ý thức nào không thế.
Chụp chán thì ngồi xem lại ảnh. Nhưng mới yên lặng được một tí lại bắt đầu nói:
- Ui, anh, ảnh ai đây. Xấu thế. - Lại chuẩn bị ghen tuông đấy à?
- Đã bảo đừng có nghịch linh tinh. Đưa đây. - Thôi thôi anh chị có muốn cãi nhau thì ra ngoài chứ thế này là nhiều người sắp chửi cho rồi đấy.
- Em xem tí đã.
Và thế là anh anh em em giành nhau cái điện thoại làm nó bay luôn xuống chân Hoa.
Hoa bực nhưng vẫn có ý lịch sự nhặt lên giúp. Nhưng lại lỡ nhìn lướt qua cái màn hình. Sốc không còn gì sốc hơn. Cái ảnh đang được nói đến trong cuộc trò chuyện vừa rồi lại là nó.
Nguyễn Như Hoa nhìn chằm chằm cái điện thoại, bắt đầu theo thói quen xoá ảnh dìm định xoá nó đi mà chưa kịp làm gì điện thoại đã bị giật mất.
Hoa quay sang gắt, nhưng vẫn phải nói kiểu thầm thì:
- Anh có biến thái không? Chụp ảnh đây làm cái gì.
Trông anh ta còn có vẻ bất ngờ hơn cả nó.
- Ơ sao nhóc cũng ở đây? Đi cùng anh Kiệt hay gì? - Anh vừa hỏi vừa ngó ra trước nhìn sang bên cạnh Hoa.
- Vướng đến nhà anh à? Xoá ảnh đi. - Nó chẳng thèm quan tâm đến câu hỏi.
- Ơ xoá là xoá thế nào được? - Anh
- Không xoá thì để làm gì? Yêu đây quá à? - Lúc này là Hoa quên béng mất vụ lừa hắn rằng nó là người yêu của anh Kiệt mà trả lời cái kiểu như hay nói với bạn nó.
- Có khi phải in ra để làm bùa trừ tà thật chứ chẳng làm gì được với cái mặt này nhóc ạ.
Và đấy mấy đứa nó cứ cãi nhau nên bị người ta nhắc giữ im lặng thật, nhưng cái người bị nhắc lại là Hoa với tên Khôi kia chứ không phải người yêu hắn.