Tiêu Việt bị điện thoại của Uông Trạch luân phiên ném bom nổ tỉnh.
Mắt đang nhắm, Tiêu Việt vẫn như trước kia, giơ tay sờ soạng trên tủ đầu giường, nhưng lần này không sờ được gì cả.
Vô thức mở hai mắt quan sát, đầu giường nào có ngăn tủ gì.
Hoàn cảnh lạ lẫm lọt vào trong tầm mắt khiến Tiêu Việt chưa tỉnh ngủ đực mặt ra, một lát sau hắn mới sực tỉnh.
Đây là nhà của Nhậm Giang Lâm.
Tối hôm qua hắn ngủ ở nhà Nhậm Giang Lâm.
Trong phòng ngủ rộng như thế, rèm cửa kéo kín, trong phòng mờ tối, Tiêu Việt nhìn xung quanh một vòng, nhưng không thấy Nhậm Giang Lâm. Nhậm Giang Lâm rời giường khi nào, Tiêu Việt cũng không phát hiện ra.
Điện thoại đặt trên bàn tròn ở xa ngừng đổ chuông, Tiêu Việt ngồi dậy, gãi gãi mái tốc rối do ngủ, nhưng chốc lát sau đã dừng một lát, tay gãi tóc từ từ đưa lên trước mặt, không thèm chớp mắt nhìn chăm chú một lúc lâu.
Hắn còn nhớ rõ, nhiệt độ dưới bàn tay này tối hôm qua… cùng với cảm xúc và đường cong kia…
Tình huống như ngày hôm qua, đúng là khiến người ta không kiềm chế được…
Sao có thể kiềm chế được?
Đến dưới lầu công ty của người khác tỏ tình, sau đó được đáp lại, nói là ăn cơm tối rồi đưa Nhậm Giang Lâm về, nhưng sao hắn có thể cứ đưa người về nhà như thế?
Dứt khoát lái xe dẫn Nhậm Giang Lâm vòng vòng dừng dừng khắp nơi, đợi vòng đến mười hai giờ, Nhậm Giang Lâm cũng nhận ra hắn vốn cũng không có ý định đưa người về nhà, bèn dở khóc dở cười bảo hắn về nhà theo.
Những ngày này Tiêu Việt đưa Nhậm Giang Lâm trở về mấy lần, hắn cũng đã nhìn biệt thự này rất nhiều, nhưng thật sự bước vào, đây cũng là lần đầu tiên.
Hai người vốn có chủ đích, khoảnh khắc cửa biệt thự khóa lại đã hôn nhau, trong bóng tối, trong đêm khuya, trong phòng không mở đèn không nhìn rõ nhau, lại có thể rõ ràng nghe được tiếng thở dốc dồn dập của đối phương… Cảm giác được hơi thở cực nóng của đối phương, đầu lưỡi nóng hổi.
Cùng với dục vọng từ lâu đã không thể khống chế.
Đến bây giờ Tiêu Việt cũng không nghĩ ra mình làm thế nào kéo quần áo của Nhậm Giang Lâm ra, hôn ngực người kia, chỉ nhớ tối qua mình phấn khích lạ thường, trong nháy mắt cảm nhận được Nhậm Giang Lâm đã động tình, cả người cũng nóng hơn…
Tiêu Việt nhìn tay mình, không khỏi chậc lưỡi, tối qua chính là cái tay này, rất phấn khích chạm vào Nhậm Giang Lâm, hắn chưa từng nghĩ đến, ngũ chỉ cô nương này của hắn trừ bản thân ra, có một ngày lại còn chạm vào một người đàn ông khác.
Hơn nữa, còn sờ đến mức hắn ngày càng lòng ngứa ngáy khó nhịn…
Đặc biệt là, vào lúc sau cùng, một tiếng thở trầm khàn của Nhậm Giang Lâm rơi bên tai hắn…
Nghĩ tới đây, Tiêu Việt liếm miệng một cái, hắn đột nhiên cảm thấy mũi hơi ngứa, lòng cũng hơi ngứa, “anh bạn nhỏ Tiêu” tối hôm qua được Nhậm Giang Lâm có qua có lại chăm sóc, có sự thay đổi không thể nói.
Vội vàng lắc đầu, dừng tư duy càng ngày càng kiều diễm của mình, Tiêu Việt xoay người rời giường, cầm quần áo vắt trên ghế lên thay, đi đến trước bàn tròn cầm điện thoại lên liếc nhìn, đã mười giờ hai mươi mốt, trên điện thoại có bốn cuộc gọi nhỡ, một cuộc trong đó là Kha Hoằng Ích gọi tới, ba cuộc còn lại là Uông Trạch.
Tiêu Việt nghĩ ngợi, không lập tức gọi lại, trước tiên đến nhà vệ sinh rửa mặt qua loa, sau đó hắn ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu.
Nhưng phòng khách tầng một trừ một chị gái ngồi xổm trước sofa lau bàn, trông khoảng ba, bốn mươi tuổi.
Nhìn xung quanh một vòng, Tiêu Việt không nhìn thấy Nhậm Giang Lâm.
Nghĩ một lát, Tiêu Việt vẫn mở miệng hỏi: “Này, chị ơi, chị biết Nhậm Giang Lâm ở đâu không?”
Người phụ nữ không chú ý có người xuống lầu nghe thấy giọng nói xa lạ ngẩn người, lúc quay đầu lại thấy mặt mũi Tiêu Việt cô kinh ngạc hơn, nhưng một lát sau đã để khăn lau trong tay xuống, khẽ cười nhìn Tiêu Việt, chỉ lên tầng hai nói: “Cậu là bạn bè cậu Nhậm nói đúng không? Cậu gọi tôi là Triệu Trân Phân được rồi, cậu Nhậm ở phòng sách, là căn phòng cửa gỗ màu trắng gần bên trong ở tầng hai,” Nói đến đây, cô dừng một lát, hơi chần chừ nói tiếp: “Có điều, lúc cậu Nhậm ở phòng sách… bình thường không cho người khác làm phiền…”
Tiêu Việt nghe vậy gật đầu, thứ bảy cũng phải xử lý việc hẳn là rất khẩn cấp, Tiêu Việt cũng không tiện đi quấy rầy.
“Cảm ơn, chị Triệu,” Tiêu Việt cười nói, “Vậy tôi đợi anh ấy ở đây được chứ?”
Dứt lời đi tới ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, chuẩn bị gọi lại cho Uông Trạch.
Người phụ nữ đang lau bàn cũng không biết câu nói vừa nãy của cô rốt cuộc có nên nói hay không, bởi vì trong căn biệt thự này, khi Nhậm Giang Lâm làm việc bọn họ đều không được phép lên tầng hai.
Hơn nữa buổi sáng khi cô tới, Nhậm tổng cũng chỉ nói có người bạn ở trong phòng tầng hai, bảo cô đừng lên làm phiền.
Cô cũng không biết yêu cầu này có thích hợp với bạn bè của cậu Nhậm hay không, dù sao, Nhậm Giang Lâm chưa từng dẫn người đến căn biệt thự này, chớ nói chi là cùng giường chung gối với một người…
Lặng lẽ quan sát Tiêu Việt, rõ ràng người tối hôm qua ngủ trong phòng của Nhậm tổng này rất không bình thường…
Nghĩ tới đây, cô lại nhỏ giọng nói: “Cậu Nhậm yêu cầu khi cậu ấy làm việc, chúng tôi không thể lên tầng hai… Nhưng cái này cũng có thể chỉ nhằm vào chúng tôi mà thôi, nếu không cậu lên xem xem?”
Tiêu Việt nghe vậy cười lắc đầu nói: “Không cần, lúc anh ấy xử lý công việc tôi đi quấy rầy anh ấy cũng không tốt.”
Nghe nói như thế, người phụ nữ cũng không nói gì nữa, chỉ nói: “Vậy cậu ngồi một lát trước, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho cậu.”
“Này này, không cần làm phiền, bây giờ cũng không sớm, lát nữa tôi lại ăn cơm trưa với Nhậm Giang Lâm. “Được người chăm sóc như vậy, Tiêu Việt quả thực có phần khó thích ứng, “Nếu tôi đói tự ăn chút gì là được rồi, chị làm việc của chị đi, không cần để ý tôi.”
“Không phiền, cháo và bánh bao hấp được làm xong từ sáng sớm rồi, đang hâm nóng trong lồng hấp, giờ lấy ra là có thể ăn rồi.” Triệu Trân Phân nói: “Tôi đi lấy cho cậu?”
“Không cần.” Tiêu Việt không còn cách nào, nhét điện thoại vào trong túi, đứng lên cười nói: “Thôi để tôi qua ăn, ăn ở phòng khách cũng không hay.” Mặc dù hắn thường xuyên ngồi trong phòng làm việc ăn đến là không có hình tượng, nhưng dù sao người ta vừa quét dọn nơi này sạch sành sanh, hắn thực sự không có mặt mũi cứ vậy ngồi chờ người bưng lên cho ăn.
Nhưng ngồi trong phòng ăn, Tiêu Việt vừa cắn miếng bánh bao, điện thoại bên tay đã vang lên.
Uông Trạch gọi điện.
Tiêu Việt đang cắn bánh bao hấp mùi vị rất đủ tiêu chuẩn, hút ngụm canh, nghe điện thoại.
“Gì đấy, mới sáng ngày ra mày đã chơi ném bom điện thoại?”
“Đậu má, mày đang bận gì, gọi cho mày nhiều cuộc như vậy cũng không nhận.”
“Hôm qua ngủ muộn, giờ mới dậy.” Tiêu Việt nuốt bánh vao trong miệng nói.
“Dậy muộn…” Uông Trạch nghĩ đến chuyện hôm qua Tiêu Việt làm, bỗng hiểu ra “Dậy muộn” của Tiêu Việt mang theo đủ loại hàm nghĩa.
Liếc nhau một cái với Nhạc Đào Tiến bên cạnh, Uông Trạch nuốt ngụm nước bọt nói: “Giờ mới dậy, mày tiêu dao như thế… Bây giờ mày đang ở đâu?”
“Mày hỏi cái này làm gì?” Tiêu Việt chậc một tiếng: “Rốt cuộc mày muốn làm gì?”
“Có phải mày không xem Weibo không?”
“Tại sao phải xem Weibo.”
“Anh ơi! Chuyện hôm qua anh làm kinh thiên động địa bao nhiêu, anh không quan tâm đến tình hình sau đó hả?!” Giọng nói của Uông Trạch cũng cất cao mấy phần: “Chuyện anh tỏ tình trước mặt mọi người, ồn ào đến mức nổ cả Weibo rồi!”
“Hả?”
“Mày đấy, mau đi xem Weibo đi! Mày và Nhậm tổng quả thực muốn bị hack… Thôi thôi thôi, mày xem trước đi, Kha Hoằng Ích đã không nhịn được đi giết rồi, hack mấy tên thiểu năng!”
Không nhọc Uông Trạch nhắc nhở, sau khi Tiêu Việt nghe Weibo nổ tung, đã rời khỏi giao diện trò chuyện, nhấn mở Weibo.
Nhậm Giang Lâm, người yêu Nhậm Giang Lâm, Nhậm Giang Lâm đồng tính luyến ái bị phanh phui, Thư Dụ, CP Nhậm Thư các loại từ khóa quét ngang toàn bộ hot search, chủ đề phổ biến Weibo.
Ảnh hắn và Nhậm Giang Lâm nắm tay ngày hôm qua, video hắn hát cho Nhậm Giang Lâm ngày hôm qua đều lên chủ đề phổ biến.
Mà cuộc chiến mắng chửi gây ra bởi chuyện này kịch liệt hơn, người thích Thư Dụ người không thích Thư Dụ, hết thảy lao ra ở thời điểm này, người đi đường đứng ngoài quan sát, các loại fan, fan các nhà khác nói đại một câu, đều sẽ bị liên lụy vào, gây nên một trận chiến mắng chửi. Huyên náo xôn xao.
Tiêu Việt quét mắt nhìn chủ đề phổ biến Weibo và đủ kiểu bình luận, trong vòng một đêm, Weibo của Thư Dụ đắm chìm, Weibo của Nhậm Giang Lâm cũng đắm chìm, mà rất nhiều bình luận trong đó khiến mặt Tiêu Việt lạnh hơn.
Cũng chính là lúc này, Tiêu Việt mới hiểu được lời nói của Nhậm Giang Lâm, tính điên cuồng của fan minh tinh.
Dù dưới bất kỳ Weibo nào, có liên quan, không có liên quan với chuyện này, đều có rất nhiều bình luận nhằm vào Nhậm Giang Lâm và hắn. Thậm chí hơn xuất hiện một Weibo “Tôi chửi Nhậm Giang Lâm ở đây có người nhấn like không” nhận được hơn mấy ngàn lượt like.
Chưa kể Nhậm Giang Lâm không cài đặt giới hạn bình luận trên Weibo, có bình luận phải nói là khó coi.
“Mẹ kiếp.” Tiêu Việt giận cười, ném đũa trong tay, đứng lên chạy thẳng lên tầng, gõ cửa phòng sách của Nhậm Giang Lâm.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Nhậm Giang Lâm nói câu đợi một lát với đầu bên kia điện thoại, sau khi cúp điện thoại anh đứng lên đi mở cửa.
Nhìn thấy Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm không khỏi cười nói: “Dậy rồi? Ăn sáng chưa?”
“Vừa chuẩn bị ăn, sau đó lại giận no rồi.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy đã đoán được Tiêu Việt nhìn thấy Weibo rồi, thấy gương mặt cười của Tiêu Việt cũng không giấu được cơn giận, Nhậm Giang Lâm nói: “Giận lắm à?”
“Anh đã biết rồi?” Tiêu Việt đi theo Nhậm Giang Lâm vào phòng sách, nhìn người trước mặt nói.
Nhậm Giang Lâm gật đầu, “Buổi sáng đã biết rồi, bây giờ đang nói chuyện này với Từ Triết Văn.”
“Anh đã biết rồi, vậy em cứ việc nói thẳng nhé, có mấy đứa ngu ăn no rửng mỡ, thật sự xem mình là người bị hại đến công kích người khác. Được thôi, nếu bọn họ thích công kích, vậy ông đây sẽ dạy cho họ thế nào mới gọi là công kích! *** cụ nhà nó!”
“Tức giận thế?”
“Anh không xem những bình luận dưới Weibo của anh à,” Tiêu Việt cả giận nói: “Lúc này em đã không gọi là tức giận nữa, em đây đã đến điểm nổ tung rồi, chỉ cần chạm vào máy tính, em sẽ lập tức nổ tung.”
Đương nhiên Nhậm Giang Lâm đã xem những bình luận kia, nhưng chính anh cũng không xem là chuyện gì…
Nhìn dáng vẻ tức giận của Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm không nhịn được bật cười, “Vậy em định làm thế nào?”
“Làm thế nào? Em muốn làm nhiều lắm! Ước gì có thể trực tiếp khiến Weibo dừng một tháng!”
Rất nhiều Weibo trên mạng nhằm vào Nhậm Giang Lâm, nhằm vào Tiêu Việt cũng không ít, đặc biệt là sau khi một blogger đăng một Weibo liên quan đến Tiêu Việt, một vài fan đã điên cuồng chĩa mũi nhọn vào Tiêu Việt hơn, châm biếm một trận.
Blogger đăng bài là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành văn học Tiếng Trung của đạo học T, nhỏ hơn Tiêu Việt hai khóa, hai năm sau khi tốt nghiệp cậu ta đăng văn thơ khôi hài lên Weibo, rất có sáng tạo, đến nay đã được mấy chục vạn follower, xem như có chút tiếng tăm.
Học ở đại học T, danh tiếng và những truyền thuyết khiến người thán phục của Tiêu Việt, trong lúc blogger ở trường đã nghe qua vô số lần, trong lòng cũng rất bội phục với nhân vật như thần đồng này, dù sao hệ thống giáo vụ năm đó họ sử dụng, chính là phiên bản đã được Tiêu Việt sửa chữa.
Năm đó, giáo viên dạy tiết máy tính, lâu lâu đều phải nói cậu câu về công lao vĩ đại của Việt sư huynh bọn họ, ngay từ đầu khi Tiêu Việt xuất hiện trong tin tức bọn họ nghe nhìn, cũng đã là tồn tại khiến người ngước nhìn, hình tượng thần người đều ngông cuồng của Tiêu Việt, đã ăn sâu bén rễ trong đầu blogger.
Cho nên khi chuyện lần này tuôn ra, khi mà đông đảo dân mạng đều đang thán phục “Người kia là ai, thế mà có thể bám vào Nhậm Giang Lâm”, cậu ta lại có phản ứng trái ngược: Nhậm Giang Lâm này có được Tiêu Việt bằng cách nào…
Khi thấy dân mạng châm biếm Tiêu Việt “Họ Tiêu thì tự xưng đại thần”, xỉa xói đại học T “Người người đều tự phong thần”, blogger bỗng nhiên hơi khó chịu, vừa không nhịn được, tiện tay xách bàn phím lưu loát gõ hai ngàn chữ, nói rõ ràng bối cảnh Tiêu Việt là “Đại thần thật”, tuyên truyền miễn phí một lần cho đại học T.
Bắt đầu nói từ truyền thuyết, kết thúc bằng mắt thấy, tình cảm dồi dào, ngôn ngữ hài hước dí dỏm, không lộ tài năng phản bác những dân mạng châm biếm kia, cuối cùng blogger nói một câu dưới phần cuối của Weibo dài: “Đại học T người người đều xưng đại thần, nhưng trong mắt của ‘người người’, anh ấy là ‘đại thần thật sự’.”
Weibo này không hề hồi hộp trở nên phổ biến trên Weibo.
Cũng là Weibo này trực tiếp vả mặt một vài dân mạng, đẩy Tiêu Việt lên đầu sóng ngọn gió nghị luận.
Dân mạng bị châm chọc trực tiếp bùng nổ, điên cuồng cuộn màn hình. (ý là bình luận nhảy liên tục)
‘Đại thần thật cái gì, thật là, những người đại học T này tự đánh giá mình quá cao rồi đấy, đại học M người ta giỏi máy tính hơn người ta cũng chưa lên tiếng nói chuyện, bọn họ đã khen người một nhà lên trời.’
‘Đúng vậy, hạng nhất của đại học T bọn họ lợi hại như thế, vậy đại học M tính là gì?’
‘Tôi là sinh viên năm hai chuyên ngành máy tính của đại học T, sao tôi chưa từng nghe sư huynh Tiêu Việt này?’
‘Ha ha ha, chủ thớt nghe thấy không, sinh viên cùng trường mấy người đến trực tiếp vả mặt thớt!’
‘Mặt này vả kêu bôm bốp.’
‘Cô gái lầu trên nói chưa từng nghe Tiêu Việt, học máy tính nhưng cô chưa từng nghe tên Tiêu Việt? Sợ là hai năm này cô đều không đi học đúng không? Rớt tin chỉ sướng nhỉ?’
‘Ngại ghê, điểm tích lũy mỗi môn của tôi đều là bốn điểm cao nhất, cũng chưa từng trốn học, cảm ơn.’
(giải thích cho bạn nào chưa học đại học: ở ĐH điểm tích lũy được chuyển đổi từ hệ 10 sang hệ 4)
‘Cho tôi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, bạn học chuyên ngành máy tính của đại học T này, đại học T chúng tôi có một điểm khác, điểm cao nhất là năm…’
‘Phì — ha ha ha ha ha, một đám ngu lìn muốn ngụy trang quân địch cũng không biết đề cập đến việc làm xong bài tập.’
‘Đại học T khoe ưu việt cái gì, cứ cho là không phải thì sao? Đại thần của đại học T mi cho rằng là đại thần? Một đám chỉ biết học vẹt người khác có thể có thành tự gì? Mi cho rằng trình độ lợi hại về máy tính là nhìn bằng cấp để phán xét?’
‘Đúng á, nếu theo như mấy người nói anh ta thật sự lợi hại như vậy, sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe tên anh ta? Chưa bao giờ nghe anh ta từng làm được phần mềm gì? Mấy người chém gió trên Weibo mạnh như thế, cha mẹ ở nhà của mấy người biết không?’
‘Cái Weibo này tôi đọc một nửa đã không đọc được nữa, anh ta còn là hacker lợi hại nhất chủ thớt từng gặp? Trời ạ, chủ thớt thiếu kiến thức cũng đừng viết linh tinh, hỏi thăm Phó K một chút? Trực tiếp cho bạn cửa chuyên chở đội hậu viên Phó G Phó Bạch Mạo, không cần cảm ơn.’
‘Đúng rồi, Kin Phó người ta còn chưa lên tiếng, cậu ta ở đây khoe khoang một tiến sĩ nho nhỏ của đại học T là hacker lợi hại nhất, mặt cũng to đấy.’
‘Phó Phó! Nam thần của em! Nhắc đến anh ấy mị nhớ lại “Trận chiến phản kích” lần trước! Đẹp trai vãi!’
‘Cái gì gọi là hacker, đây mới gọi là!’
‘Wow wow wow, tôi không chịu nổi nữa, tôi muốn đến Weibo của Phó Phó nói cho anh ấy biết, đại thần họ Tiêu nào đó muốn đoạt vị trí thứ nhất với anh ấy!’
‘Đại thần họ Tiêu…’
‘Tôi nhớ đội của Kin, năm ngoái phân tích đẳng cấp hacker, không bằng bảo Kin phân tích đẳng cấp của Tiêu Việt này đi.’
‘Đúng đúng đúng, đây mới là chứng nhận uy tín!’
‘Chậc chậc, mấy người cần tàn nhẫn vậy không, tôi nhớ năm ngoái có hạng nhất của cuộc thi máy tính gì đó, bị Kin đánh giá là cấp bậc quá gà đấy.’
‘Sợ quá, cũng không biết Tiêu đại thần trong truyền thuyết của đại học T này có thể đạt tới cấp bậc thấp nhất không.’
‘Ha ha ha ha ha, nhanh lên, chúng ta cùng đi gọi Kin! Bảo anh ấy online!’
‘Đừng, tốt xấu gì cũng nhẹ nhàng với tiến sĩ đại học T người ta tí! Bảo nhân vật dẫn đầu trong giới hacker Weibo đối đầu trực tiếp với anh ta được không?’
‘Hơn nữa tôi nhớ Kin còn là một trong những hacker hàng đầu trong tân biên của Z.’
‘Ai bảo người ta nói ra rồi? Chúng ta chỉ thực hiện giấc mộng đại thần Weibo của anh ta thôi! Anh ta nên cảm ơn chúng ta mới phải.’
‘Ha ha ha ha ha ha ha khà khà khà khà khà khà, mấy người quả thực sắp cười chết tôi rồi.’
Phó Viễn cảm thấy đám fans này muốn mạng của hắn.
Cả buổi chiều vô số dân mạng chen chúc dưới Weibo của hắn, liều mạng spam kêu hắn online đánh giá trình độ của Tiêu Việt kia.
Hai ngày nay tin tức tổng giám đốc Nhậm thị và người yêu đồng tính bay đầy trời, hắn không mù, đương nhiên là nhìn thấy.
Mặc dù hắn lăn lộn trên Weibo hai năm, nhưng hắn chưa từng có thời gian quan tâm tin đồn, cũng không nóng lòng, nhưng chuyện người yêu của tổng giám đốc tập đoàn Nhậm thị là hacker, hắn hơi nhạy cảm.
Dù sao lần trước hắn đã thất bại ở Nhậm thị.
Con người ấy mà, luôn có thời điểm rảnh đến nhàm chán muốn tìm chút kích thích, đầu năm hắn rảnh quá, mới tấn công mạng và máy tính của giải trí thuật Võng Thiên.
Võng Thiên dù sao cũng là công ty giải trí, cho dù phòng thông tin tốt hơn, cũng sẽ không có người tài ba gì, đối với công ty kiểu này, Phó Viễn vẫn hết sức yên tâm, hắn chắc chắn đối phương không ngăn được sự tấn công của hắn, càng không thể tìm được địa chỉ IP của hắn, tìm ra hắn.
Nhưng ngoài dự đoán, bên Võng Thiên thế mà thật sự có người có thể ngăn được tấn công của hắn, mà tường lửa ngăn cản hắn kia, hắn vẫn nhìn thấy lần đầu.
Hắn cảm thấy hết sức mới lạ, sau mới lạ là hứng thú dạt dào bỏ ra tròn một tuần tấn công tường lửa kia, cấy virus vào.
Sau đó…
Phó Viễn quan sát máy tính bên cạnh sau khi điền vào thì không thể khởi động máy nữa.
Không phải Phó Viễn hắn tự kiêu, có thể tấn công phòng ngự của hắn trong thời gian ngắn như vậy, người làm được trình độ này, hắn đoán ít người có thể làm được, với hắn mà nói, lần đầu tiên hắn đụng phải dạng người này.
Người có trình độ này tuyệt đối không thể là nhân viên của Võng Thiên, người này là đại lão chân chính, bên cạnh Nhậm Giang Lâm lại có nhân vật như vậy?!
Về phần rốt cuộc là ai, hắn không biết, chỉ có ký ức vẫn còn mới mẻ đó là câu chửi sau khi người kia khống chế máy tính của hắn, cùng với một ngón giữa dựng thẳng lên.
Cho nên khi nhìn thấy dân mạng nói người yêu của Nhậm Giang Lâm là đại thần, hắn ngay lập tức đi tra cái người tên là Tiêu Việt này. Chẳng mấy chốc đã tìm được một đoạn video trên mạng Tiêu Việt báo cáo công việc thông tin máy tính vài tháng trước, giọng nói người báo cáo trong video và câu nói “Cái thứ l*n chó gì” ngày đó chồng lên nhau…
Tuy rằng Phó Viễn tự kiêu, nhưng vẫn biết sự chênh lệch giữa hắn và Tiêu Việt, với hắn mà nói, đáng sợ không phải Nhậm Giang Lâm, mà là kiểu như Tiêu Việt, đám dân mạng này dẫn chiến hỏa lên người hắn, nếu Tiêu Việt nhìn thấy…
Ngồi trên ghế, Phó Viễn liếc nhìn những bình luận trên Weibo điện thoại kêu gào hắn xác định đẳng cấp cho Tiêu Việt, mặt cũng xanh mét.
Cũng là một lần như thế, giữa trưa thứ bảy, lại có Weibo của một người đắm chìm, đắm chìm lần này chính là Weibo của “Kin Phó” hai năm này được mọi người công nhân là hacker mạnh nhất.
Mấy người Uông Trạch coi như triệt để không chơi hội liên nghị nữa, sau khi người tản đi hết, trực tiếp trở về công ty cách quán cà phê không xa.
Uông Trạch xem bình luận ảnh trên màn hình máy tính, vẻ mặt hết sức khó coi, hắn ta hừ một tiếng khinh miệt: “Kin Phó này có địa vị gì? Bị những dân mạng thổi thành thế này.”
Triệu Viên Viên nghe vậy nói: “Mấy năm gần đây cậu ta khá nổi trên Weibo, ‘đại thần’ dân mạng mới phong, chuyện người tổ đội năm trước ấy, đúng là một người lợi hại.”
“Năm ngoái tôi từng tham gia tổ chức của bọn họ quan sát,” Tống San Hà nói: “Cậu ta có thể độc lập đào lỗ, phán đoán rất tinh chuẩn, khi đó cậu ta là người đầu tiên giành được Poemchia.”
“Ừ.” Triệu Viên Viên gật đầu, “Chủ yếu là rất dám nói chuyện, ngôi ngữ cũng có sức hấp dẫn, rất nhiều người chơi IT cậu ta cũng dám bình luận đôi câu, có điều cậu ta cũng thực sự có bản lĩnh này…”
Nhạc Đào Tiến kinh ngạc nói: “Còn đi phê bình người khác, phách lối thế?”
Triệu Viên Viên nghĩ ngợi nói: “Chắc là tuổi trẻ, không sợ gì cả?”
“So sánh cậu ta với anh Việt thì sao?”
“…”
“Mấy người nói cậu ta có thể thật sự đánh giá anh Việt không?” Kha Hoằng Ích hack cả buổi sáng, tay cũng sắp tàn phế rồi, lúc này không dễ gì mới nghỉ một lát, “Nói thật, chắc hẳn cậu ta cũng không biết anh Việt, bình luận thế nào.”
“Trời mới biết.”
“Xem thôi, xem cậu ta đáp lại như nào, những dân mạng này quá lợi con mẹ hại, người râu ria cũng có thể kéo vào.”
“…” Uông Trạch nhìn màn hình máy tính im lặng chốc lát, rất lâu mới tỏ vẻ không hiểu nói: “Mặc dù biết lúc này nói vậy không tốt lắm… Không biết tại sao, tôi bỗng nhiên hơi muốn xem Tiêu Việt và Kin Phó này đối đầu chính diện…”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!