Chương 65
Sau khi Tiêu Việt gửi email cho bên kia, đã là chiều thứ năm rồi.
Hành trình thứ sáu đến Thành Đô đã được quyết định sau khi thương lượng xong với giáo sư Vương, lần này giáo sư Vương đến Thượng Hải điều tra nghiên cứu đúng lúc kết thúc vào thứ sáu, khoảng thời gian trước ông được mời tham gia một buổi họp mặt trong nghề vào chiều thứ sáu, những người tụ hội đều có uy tín, cho nên cuối tuần đã liên lạc với Tiêu Việt, nói là thứ sáu cùng đến Thành Đô, đến lúc đó ông dẫn Tiêu Việt đến.
Giáo sư đã quyết định thời gian, đương nhiên Tiêu Việt cũng không thể trì hoãn, vì vậy mua vé máy bay đến Thành Đô sáng thứ sáu.
Gần đây bận chuyện bên Weibo, Tiêu Việt ở trong nhà mấy ngày, cả đêm ngồi trước máy tính làm việc, mặt trời cũng chưa thấy một lần, chớ nói chi là Nhậm Giang Lâm.
Tiêu Việt nhận ra, có câu nói thật sự đúng, nếu con người có người mình thích, vậy khi làm việc dễ bị phân tâm, kiểu gì cũng sẽ thỉnh thoảng nhớ đến người kia, nghĩ xem anh ấy đang làm gì, ăn gì, có bận không…
Điều này với Tiêu Việt mà nói, là cảm giác rất mới lạ trước nay chưa từng có, sự chú ý của hắn bị phân tán, nhưng sự phân tán này cũng không khiến hắn ghét.
Tiêu Việt suy nghĩ một lát, vẫn muốn nhìn Nhậm Giang Lâm trước khi đến Thành Đô, cái loại ở qua đêm mang theo hành lý kia, nghĩ đến thân mật đêm đó, Tiêu Việt có phần tâm viên ý mã. Cho dù không ăn được, hôn hôn sờ sờ dù sao vẫn tốt.
(tâm viên ý mã: tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát)
Nhưng không đợi Tiêu Việt thay quần áo xong đi ra ngoài, Triệu Viên Viên đã gọi điện thoại đến, nói là cô và Uông Trạch định đến chỗ hắn nói chuyện thành lập công ty.
Việc chính vừa đến, kế hoạch cứ vậy gác lại.
Sau bữa cơm tối, ba người ngồi trong phòng khách của Tiêu Việt đi thẳng vào vấn đề nói chuyện một lúc.
“Ông cũng biết tôi là người Thành Đô, rất quen thuộc với Thành Đô, phát triển ở đó vẫn rất tốt cho tôi.”
Triệu Viên Viên nhận cốc nước Tiêu Việt đưa tới, cảm ơn sau đó nói: “Hơn nữa cha mẹ tôi làm việc trong thể chế, hiểu tương đối kỹ lưỡng về chế độ chính sách, thành lập công ty ở Thành Đô, hẳn là có thể giúp được chúng ta.”
Tiêu Việt gật đầu, nhưng không trực tiếp đáp lời Triệu Viên Viên, chỉ hỏi: “Khoảng thời gian trước bà ký với Suofns (Trung Quốc), đúng không?”
Suofns là tập đoàn đầu tư vào ngành thông tin rất nổi tiếng thế giới, yêu cầu rất cao, đãi ngộ cao hơn, rất nhiều người muốn vào cũng không được, khoảng thời gian trước Tiêu Việt có nghe Uông Trạch nhắc đến Triệu Viên Viên đã ký với tổng công ty Suofns (Trung Quốc).
Triệu Viên Viên lắc đầu: “Đúng là đã nói với họ, nhưng vẫn chưa chính thức ký hợp đồng, thời gian ký kết ban đầu là sau ngày quốc tế lao động,” Triệu Viên Viên nói đến đây thì cười: “Có điều bây giờ xem ra chắc sẽ không đi nữa.”
Tiêu Việt nhìn Triệu Viên Viên, khẽ nhíu mày, “Bà thật sự nghĩ thông suốt rồi? Suofns đúng là một lựa chọn tốt, nếu từ bỏ, rất đáng tiếc.”
Triệu Viên Viên nghe vậy cười nói: “Quen biết nhiều năm như vậy, ông vẫn chưa hiểu tôi sao? Nếu không nghiêm túc suy nghĩ, tôi sẽ tìm đến ông? Nói thật, nếu chuyện này không có lợi ích với tôi, không quan tâm chúng ta có phải bạn học không, bất kể quan hệ của chúng ta tốt như nào, tôi cũng sẽ không lựa chọn như thế.”
Đối với điểm này, Tiêu Việt cũng rõ ràng, Triệu Viên Viên đúng là một cô gái rất có chủ kiến, đặc biệt là việc lên kế hoạch cho nghề nghiệp của mình, cực kỳ có trách nhiệm với bản thân.
“Nếu bà kiên trì…” Tiêu Việt cười, “Đương nhiên tôi chào đón.”
Sau đó, Tiêu Việt nhìn Uông Trạch bên cạnh, nói: “Còn mày? Vợ ở Thiên Tân, vốn là học tiến sĩ ở Thượng Hải đã đủ xa rồi, lần này đổi sang Thành Đô, khoảng cách sẽ xa hơn… Nói thật, nếu lần này tao đến Thành Đô kết quả khảo sát hài lòng, chắc là sẽ đăng ký thành lập công ty ở bên này, về sau sẽ ở Thành Đô lâu dài, vợ chồng sống riêng hai nơi thật sự không có vấn đề gì?”
“Lần này tao đến vừa khéo định nói chuyện này, nói thật, mày đề xuất bảo chúng tao đi theo mày, tao rất cảm động, anh Việt, tao có sự tin tưởng khó giải thích được với mày, tao có thể cảm giác lần này phải theo mày, nhất định có thể thành công.”
Uông Trạch nói đến đây lắc đầu, “Nhưng Thành Đô quả thực cách Thiên Tân quá xa, hai năm kết hôn tao và Cố Mộng vốn là ở chung thì ít mà xa nhau thì nhiều, ban đầu tao định sau khi tốt nghiệp tiến sĩ sẽ về Thiên Tân ở bên cạnh cô ấy, thực sự xin lỗi.”
Tiêu Việt gật đầu, câu trả lời của Uông Trạch, thật ra hắn gần như đoán được, cũng không ngạc nhiên, chỉ có điều vẫn cảm thấy đáng tiếc.
Uông Trạch làm việc kỹ lưỡng, cũng có rất nhiều ý tưởng sáng tạo, hai người là bạn học nhiều năm như vậy, cũng hiểu rõ nhau, mỗi lần gặp được dự án hợp tác với nhau đều hết sức ăn ý.
“Có gì mà xin lỗi, ở riêng hai nơi đúng là không phải cách.”
Uông Trạch nghe vậy không nhịn được hỏi: “Nếu mày thật sự quyết định ở Thành Đô, vậy mày và anh Nhậm…”
“Không biết.” Tiêu Việt lắc đầu, “Chuyện vẫn chưa phát sinh, tao cũng không đoán trước được, nhưng…” Tiêu Việt cười một tiếng: “Tao cảm thấy không vấn đề gì.”
“Thú thật tao vẫn cho rằng anh Nhậm sẽ giữ mày lại ở Hạo Thiên.” Dù sao người như Tiêu Việt thực sự hiếm có.
“Trước kia tao cũng cho là thế.” Nghĩ đến cuộc trò chuyện của hai người ở Nam Kinh vào mấy tháng trước, Nhậm Giang Lâm lý luận nói hắn không thích hợp là một thương nhân, Tiêu Việt cười lên, “Nhưng bây giờ xem ra, anh ấy cũng không muốn giữ tao lại Hạo Thiên bán mạng vì anh ấy đâu.”
Ở chung lâu vậy, hắn nhìn thấy thái độ của Nhậm Giang Lâm đối với hắn thay đổi, không thể phủ nhận trước kia Nhậm Giang Lâm muốn nắm hắn trong tay, mà bây giờ chắc là hy vọng hắn đứng ở cùng độ cao với anh…
“Anh Nhậm hẳn là nghiêm túc nhỉ?” Triệu Viên Viên bên cạnh cụp mắt xuống, khẽ thở dài một hơi, “Bây giờ hai người nghiêm túc đúng không?”
Tiêu Việt ngẫm nghĩ nói, “Xem như thế đi…mặc dù chưa nói rõ.”
Uông Trạch vẫn không nhịn được lắc đầu nói: “Nhưng nói thật, đến bây giờ tao cũng không tin mày thế mà lại thích anh ta…”
“Tao cũng không ngờ.” Tiêu Việt cười.
Ba người đã rất lâu không tụ tập nói chuyện như thế, cơ hội lần này cũng hiếm thấy Tiêu Việt nói chuyện thật lâu với hai người họ, khi hai người rời đi đã một giờ sáng, gần đây Tiêu Việt ngủ không đủ giấc, buồn ngủ díp cả mắt.
Một giờ sáng, đến chỗ Nhậm Giang Lâm rõ ràng không lý trí, hơn nữa thời gian này người kia chắc ngủ rồi, Tiêu Việt nghĩ ngợi gửi một tin nhắn cho Nhậm Giang Lâm, nhưng chưa đến nửa phút, người vốn tưởng rằng đã ngủ lại gọi điện thoại tới.
“Vẫn chưa ngủ?”
Nghe điện thoại, Tiêu Việt cười nói: “Ông chủ lớn làm việc và nghỉ ngơi cũng không đúng quy luật, bận lắm à?”
“Ừ, vừa rồi xử lý một số việc,” Nhậm Giang Lâm đi vào phòng ngủ nói: “Gần đây hình như em cũng rất bận?”
“Đúng rồi, ông chủ Nhậm dặn dò bảo em thu tay lại, em không nhanh chóng xử lý tốt sao được?”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy cười khẽ một tiếng: “Ngày mai em đến Thành Đô, thu dọn hành lý xong hết chưa??”
“Có hành lý gì đâu, mang đại hai bộ quần áo là được rồi, em cũng không kén chọn những thứ này. Chuyến bay sáng sớm ngày mai, vốn là buổi chiều em định đến tìm anh, nhưng sau đó Triệu Viên Viên và Uông Trạch đến chỗ em, nên không qua được.”
Nhậm Giang Lâm hỏi: “Tìm em? Chuyện lần trước?”
“Ừ.” Nói đơn giản tình huống vừa rồi cho Nhậm Giang lâm, Tiêu Việt nói tiếp: “Triệu Viên Viên có thể bằng lòng đi theo em đã tốt lắm rồi.”
“…”
“Thôi, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, mau ngủ đi, lần này em qua chỉ là khảo sát, chắc có thể nhanh trở về, lần này không gặp, lần sau…” Tiêu Việt cười nói: “Ông chủ lớn à thật ra giường anh ngủ rất ngon…”
“Thật không?” Nhậm Giang Lâm nghe ra được Tiêu Việt nói bóng gió, híp mắt cười nói: “Đợi em trở về, anh tặng em một cái.”
“…”
“Được rồi, không nói nữa, ngày mai phải đến Thành Đô, em nên nghỉ ngơi sớm đi.”
“Hầy được rồi, anh nói cái gì thì là cái đó, ông chủ lớn ngủ ngon.”
Nhưng cúp điện thoại xong, Tiêu Việt vốn hơi buồn ngủ lại tỉnh như sáo, nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, trằn trọc muốn gặp Nhậm Giang Lâm.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Tiêu Việt đã dậy, kéo vali gọi xe đi thẳng đến biệt thự của Nhậm Giang Lâm.
Nắng mai mờ nhạt, bầu trời năm giờ ba mươi vẫn xám xịt, Nhậm Giang Lâm lại bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Biệt thự của Nhậm Giang Lâm là nhà ở anh thường xuyên ở lại rất riêng tư, trong thời gian nghỉ ngơi của chủ nhà ấn chuông cửa sẽ không vang, chỉ có gõ cửa, nhưng tính riêng tư của biệt thự rất tốt, lại thêm Nhậm Giang Lâm không thích mang bạn bè đến đây, cho nên ngày thường trừ công nhân bên ngoài đến chuẩn bị bữa sáng và dọn dẹp vào bảy giờ sáng, cơ bản không có người tới đây.
Mà người phụ trách đồ ăn và dọn dẹp lại có thẻ ra vào của lối đi riêng, không thể nhấn chuông cửa, càng sẽ không gõ cửa.
Năm giờ ba mươi, thời gian này ai sẽ đến?
Ngoại trừ quấy rối còn có thể là ai?
Nhậm Giang Lâm bị đánh thức, cầm micro ở đầu giường lên chuẩn bị gọi điện thoại cho bảo vệ khu biệt thự, nhưng vẫn chưa bấm, đã nghe giọng của Tiêu Việt dưới lầu.
Nhậm Giang Lâm khẽ giật mình, hoàn hồn lại vội vàng đưứg lên đi xuống lầu.
Cửa lớn mở ra, sắc trời vẫn hơi tối, Tiêu Việt xách vali đứng trước cửa, đôi mắt hơi rủ xuống cười nhìn anh.
“… Em…” Nhậm Giang Lâm sững sờ nhìn Tiêu Việt.
Thấy Nhậm Giang Lâm mở cửa, Tiêu Việt cười lên: “Tám giờ em bay, vốn định không tới, nhưng mà… Nhậm Giang Lâm, em thực sự nhớ anh quá, vài ngày không gặp anh, lúc này chạy tới gặp anh một lát, lát nữa lại đến sân…”
Nhìn người trước mặt, Tiêu Việt còn chưa nói hết lời, Nhậm Giang Lâm đã tiến lên một bước ôm chặt người trước mặt.
Tiêu Việt ngẩn ra, sau đó lập tức giơ tay ôm lại, không nhịn được nhếch miệng cười nói: “Ông chủ Nhậm ơi anh nhiệt tình quá.”
“Tiêu Việt.”
“Hửm?”
“Thích anh đến vậy?”
Tiêu Việt chậm rãi hôn lên cánh môi Nhậm Giang Lâm, thấp giọng cười nói: “Không phải anh cũng thế à?”
Buổi chiều cùng ngày Tiêu Việt đi theo giáo sư Vương Thanh Vân đến Thành Đô, giáo sư Vương đã vội vàng dẫn hắn đến tham gia diễn đàn công nghiệp máy tính khu Tây Nam.
Diễn đàn lần này Thành Đô mời các công ty và tinh anh nghề nghiệp mỗi nơi ở khu Tây Nam đến đây, Vương Thanh Vân với tư cách là giáo sư nổi tiếng của đại học T đương nhiên là khách quý quan trọng của diễn đàn.
Lần này, Tiêu Việt gặp mặt trực tiếp với mười học trò ưu tú của giáo sư Vương, đồng thời còn quen biết rất nhiều nhân sĩ nổi tiếng trong nghề.
Mấy ngày trước chuyện trên Weibo ầm ĩ lớn, nhân vật chính trong đó còn là tổng giám đốc tập đoàn Nhậm thị, trên diễn đàn cũng có nhiều người nhận ra Tiêu Việt là người trong cuộc. Tiêu Việt đứng trong đó chưa đến một tiếng, đã có rất nhiều người đến chào hỏi.
Người tình scandal của Nhậm Giang Lâm – chủ tịch kiêm sếp tổng tập đoàn Nhậm thị, đại thần nhất kỵ đương thiên khiến Weibo bãi công vài ngày, nghe nói là nam IT cạy góc tường của ảnh đế.
(nhất kỵ đương thiên: dùng lực một người đấu với nghìn người)
Cho dù là thân phận nào cũng đủ để khiến người khác tấm tắc lấy làm kỳ lạ, lúc này nhân vật chính bỗng nhiên đứng ở trước mặt, không nhanh chóng đến nhìn, kết giao tình, còn đợi đến khi nào?
Tiêu Việt không ngốc, đương nhiên nhìn ra được mục đích đến của những người này, nhưng bị vây xem như của lạ, hắn cũng không phiền, dù sao lần này đến là để tìm hiểu tình hình, những người này tới đây nói rõ cho hắn, bớt cho hắn rất nhiều chuyện, hắn có gì không chào đón?
Đương nhiên một một số người đơn thuần là tới hóng hớt về Nhậm Giang Lâm, tất nhiên Tiêu Việt không thể để ý tới.
Sau khoảng thời gian ngắn, Tiêu Việt cũng coi như hiểu sơ bộ về tình hình bên này.
Một thành phố quan trọng ở khu Tây Nam, chính sách nới lỏng, giúp đỡ trợ lúc, hội tụ nhiều nhân tài, nhưng rất ít công ty.
Có thể nói xem như là nơi ươm mầm tuyệt vời cho công nghiệp máy tính và doanh nghiệp thông tin trong nước.
Mấy ngày sau đó, Vương Thanh Vân mời Lưu Sưởng – học trò ông tâm đắc, bảo anh ta dẫn Tiêu Việt đến công viên phần mềm khu mới Thiên Phủ dạo một vòng, trợ giúp Tiêu Việt đi sâu tìm hiểu.
Lưu Sưởng và Tiêu Việt cùng khóa, ba năm trước anh ta đã đăng ký một công ty thiết kế phần mềm ở Thành Đô, công ty thuê nửa tầng ba khu A công viên phần mềm khu mới Thiên Phủ, tầng trên dưới trái phải đều là công ty phát triển phần mềm di động.
Nhưng công ty này của Lưu Sưởng mấy năm gần đây phát triển không nóng không lạnh.
“App di động này đã ra mắt hơn một năm, nhưng đến nay vẫn trong trạng thái lỗ vốn, trên cơ bản không có thu nhập, nhưng hậu trường của chúng tôi vẫn phải đầu tư chi phí duy trì.”
“Lượng download rất thấp, lưu lượng truy cập rất ít, loại app không có khách này, công ty quảng cáo cũng sẽ không tìm đến, đừng nói là đưa ra hạng mục chi phí.”
“Bây giờ chúng tôi ngoại trừ tự nghiên cứu phát triển, còn phải nhận dự án của đơn vị và doanh nghiệp khác, mới có thể miễn cưỡng duy trì thu chi của nhân viên. Thú thật không nói đồ do công ty của chúng tôi làm ra không tốt, mà là công ty nhỏ không đủ sức ảnh hưởng như doanh nghiệp lớn. Nói thật, đồ như nhau, có đồ của doanh nghiệp nổi tiếng làm cho dù không tuyên truyền, lượng download và độ quan tâm của nó cũng sẽ gấp vô số lần sau khi chúng tôi tuyên truyền, chứ nói gì là những doanh nghiệp kia còn có con đường tuyên truyền siêu mạnh.”
“Cái nghề này chính là vậy, có danh tiếng không có lượng tiêu thụ, không có tên tuổi vật lộn thế nào cũng vẫn yên lặng như nước, người tiêu dùng ấy mà, chung quy tin tưởng nhãn hiệu nhiều, giống như cách thành công của ‘Tận thế’ ấy, đúng là đủ loại trùng hợp chồng chất lên nhau mới có được thành tích như bây giờ, sau nhiều năm như thế không phải cũng chỉ đưa ra được một cái này sao?”
Những điều Lưu Sướng nói, Tiêu Việt hết sức rõ ràng, những năm này hắn cũng đã giúp rất nhiều công ty làm dự án, trong đó có một công ty năm đó thiết kế một app mua sắm mẹ và bé, bảy năm trước, lĩnh vực này tạm thời vẫn chưa có doanh nghiệp đề cập tới, phải nói là rất có thị trường triển vọng mới đúng.
Lúc trước công ty nhỏ người trẻ tuổi sục sôi ý chí chiến đấu đặt chân vào cái nghề này, đem tất cả tinh lực, tiền tài bỏ vào đó, nhưng cuối cùng thì sao?
Sau nhiều năm như vậy, Tiêu Việt không nghe được tên công ty kia, càng không nghe thấy tên của app kia.
Đối với công ty nhỏ không có danh tiếng gì mà nói, hiện thực chính là vậy, hạn thì chết hạn, lụt thì chết lụt, chỉ có những doanh nghiệp có được thuyền lớn mới có thể thuận gió mà lên.
“Có điều, trong môi trường lớn này, Thành Đô xem như thuận tiện cho doanh nghiệp mới phát, chí ít rất nhiều công ty nhỏ có thể miễn cưỡng sống sót.” Nói nhiều với Tiêu Việt như vậy, Lưu Sưởng mới thở dài một hơi, nói tiếp: “Lần này cậu tới đây định bụng kiếm người đúng không? Người tài không như cái khác, cậu nhìn như vậy chắc hẳn cũng không nhìn ra nguyên do.”
Tiêu Việt gật đầu nói: “Tôi biết, tôi nghĩ tạm thời tìm một công ty tại đây ở lại hai tháng trước đã.”
“Ở lại trong công ty?” Lưu Sưởng hơi hoang mang, “Không phải cậu định tự mở công ty hả?”
“Tôi muốn tự đăng ký công ty, nhưng giống như cậu nói, chỉ nhìn một cái tôi cũng không biết tìm ai phù hợp, nếu tôi muốn người tài đặc biệt, vậy phải hiểu rõ trong khoảng cách gần,” Tiêu Việt nói đến đây cười lên: “Như vậy, mới biết được chọn người nào đáng giá chứ.”
Tiêu Việt nói kiểu này, Lưu Sưởng đã hiểu ý hắn, có một công viên công nghiệp phần mềm như vậy, thuận tiện nhất đó là trong khu đất rộng vài ki-lô-mét vuông, tầng trên tầng dưới, trái phải trước sau, khắp nơi đều làm IT, hơn nữa bởi vì khoảng cách gần, những công ty này của bọn họ cũng không thể đóng cửa lại ai làm của người nấy được, nhiều khi cũng có liên hệ mật thiết, dù sao làm kỹ thuật thế nào đi nữa, nói cho cùng đây cũng là làm kinh doanh, đã kinh doanh vậy mạng giao thiệp cực kỳ quan trọng.
Tiêu Việt đi sâu tìm hiểu một khoảng thời gian, hạng người nào phù hợp, hạng người nào không phù hợp, liếc qua thấy ngay.
Nghĩ đến cuộc điện thoại Vương Thanh Vân gọi cho anh ta vào mấy ngày trước, Lưu Sưởng nhìn Tiêu Việt, một hồi lâu mới mở miệng: “Thật ra… Nếu cậu không cảm thấy quy mô công ty tôi nhỏ, cậu ở lại chỗ tôi đi, trên công ty của chúng tôi mấy tầng là chi nhánh nghiên cứu và phát triển của doanh nghiệp T, ngày thường bọn họ cũng sẽ có dự án riêng hợp tác với chúng tôi.”
Người ta đã lên tiếng, đương nhiên Tiêu Việt vui vẻ đồng ý.
Chiều hôm đó, Tiêu Việt thuận tiện nhờ môi giới nhà ở thuê một căn hộ một người quanh công viên kỹ thuật phần mềm, tạm cư ở Thành Đô.
“Thật ra giáo sư Vương hy vọng anh tiếp mâm đúng không?”
(tiếp mâm: ngôn ngữ mạng chỉ người đàn ông chấn nhận hẹn hò hoặc cưới một cô gái trước đó có cuộc sống cá nhân hỗn loạn từng phá thai, có con, v.v)
“Ừ, có lẽ vậy.”
Liên quan đến điểm này, Tiêu Việt cũng đoán được.
Nếu không phải công ty xảy ra vấn đề, Lưu Sưởng làm sao có thể tốn nhiều thời gian dẫn hắn đi dạo khắp nơi như vậy được?
Trong điện thoại, Nhậm Giang Lâm nói: “Công ty của học trò giáo sư Vương, sau ba năm vẫn không có tiến bộ, thậm chí đến bây giờ còn phải dựa vào chi nhánh của tập đoàn T mới có thể tạm thời sống sót, có thể nói công ty này đã đánh mất giá trị từng thiếp lập, nói không chừng đã không đáng kể rồi.”
“Ừ, công ty này tổng cộng có gần bốn mươi nhân viên, cũng coi như nhiều, nghe Lưu Sưởng kia nói, trong công ty có hai mươi mấy người đã theo cậu ta từ khi còn ở trường, nhiều năm như thế cũng không đi, lực liên kết cũng coi như rất mạnh.”
Nhậm Giang Lâm từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Em muốn nhận công ty này?”
Tiêu Việt cười một tiếng, “Không, em chỉ cần người, không cần công ty này.”
“Ừ, chính xác, công ty này tạm thời em vẫn chưa nhận được.” Nhậm Giang Lâm chậm rãi nói: “Đến bây giờ cái ruộng này của Lưu Sưởng vẫn còn hai mươi mấy người đi theo, không nói lực liên kết của công ty ra sao, nhưng ít ra có thể thấy được những người kia đều quan hệ khăng khít với Lưu Sưởng.”
Muốn nuốt công ty này, nếu Tiêu Việt đã có doanh nghiệp quy mô đơn giản ngược lại coi là chuyện khác, nhưng trước mắt Tiêu Việt lẻ loi một mình, bây giờ nuốt công ty này, đến lúc đó Lưu Sưởng nói chuyện có tác dụng hay là Tiêu Việt làm chủ cũng chưa biết được.
Công ty có lực hướng tâm, có lực liên kết tất nhiên tốt, nhưng mặt của lực hướng tâm hướng ra bên ngoài Tiêu Việt thì không được, nuốt công ty này, trước mắt mà nói, có hại nhiều hơn là có lợi cho Tiêu Việt.
“Đúng rồi, có điều em cũng vừa mới đến không lâu, từ từ xem thôi, bên đại học T em cũng đã liên lạc với bạn học cũ, cũng có rất nhiều người bằng lòng đi theo em.”
“Nếu có thể xác định vậy thì quyết định sớm đi.” Nói đến đây, Nhậm Giang Lâm nhớ đến chuyện sáng nay nghe nói ở Hạo Thiên, từ từ nói ra: “Anh nghe Nhạc Đào Tiến nói, Triệu Viên Viên xin anh ta nghỉ ba ngày.”
“Mấy ngày trước Triệu Viên Viên đã nói với em, ngày mùng một tháng năm không phải nghỉ đến thứ ba à, cô ấy xin nghỉ ba bốn năm, đến lúc đó nghỉ luôn thứ bảy chủ nhật, định về Thành Đô thăm cha mẹ cô ấy, tiện thể giúp em một tay.”
“Vậy à…”
“Bên này em còn một số việc phải làm phiền cô ấy, không nói những chuyện này nữa,” Tiêu Việt vừa xin nghỉ quét nhà cửa sạch sẽ, ngồi trên sofa trong phòng khách nhỏ, nghe giọng nói của Nhậm Giang Lâm bên tai, hắn mới hơi than thở nói: “Ông chủ lớn à… Nhậm Giang Lâm ơi… em đã không gặp anh một tuần rồi…”
“…”
Tiêu Việt nói lời này, lại rất lâu không nghe thấy Nhậm Giang Lâm trả lời.
Tiêu Việt còn tưởng là không cẩn thận cúp điện thoại, đưa di động đến trước mặt nhìn, thấy giao diện điện thoại vẫn trong trò chuyện, hắn mới hỏi dò: “Ông chủ lớn ơi?”
“Hửm?”
Tiêu Việt nghe tiếng cười nói: “Em còn tưởng là anh ngủ rồi.”
“Không.”
“Vậy sao không nói?”
Nhậm Giang Lâm không trả lời, chỉ nói: “Vừa rồi em gọi điện thoại tới nói là tìm một căn hộ?”
“À… thuê hai tháng trước.”
“…. Thật sự dự định ở Thành Đô?”
Tiêu Việt nghe vậy há miệng, trong lúc nhất thời vậy mà không biết trả lời thế nào mới tốt.
Tiêu Việt không trả lời, Nhậm Giang Lâm đã biết quyết định của hắn, thật ra trước khi Tiêu Việt đến Thành Đô, anh đã đoán được Tiêu Việt sẽ khởi bước ở đó, bởi vì Thành Đô đúng là nơi thích hợp để phát triển ngành công nghiệp máy tính thông tin.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!