Tiêu Việt nấu cháo, xào món ăn kèm có ngon không?
Nhậm Giang Lâm cảm thấy cũng không tệ lắm.
Có thể đây là Tiêu Việt tự làm, cháo loãng và món ăn kèm được làm từ tay Tiêu Việt khiến anh cảm thấy thích, cũng có thể là buổi chiều hai người “vận động” rất lâu, tình sự qua đi tắm vội đã nằm xuống ngủ, đến thời gian này cũng chưa ăn gì, bụng trống không, lúc này húp cháo cũng cảm thấy ngon lạ thường.
Cho dù thế nào, Nhậm Giang Lâm vẫn rất cổ vũ Tiêu Việt ăn hết thức ăn.
Buổi chiều hai người ngủ một lúc lâu, sau bữa cơm tối, cũng không buồn ngủ, Nhậm Giang Lâm ngồi trên sofa với Tiêu Việt xem TV.
Nhưng, chỗ thân dưới vừa nãy tiếp nhận Tiêu Việt hơi khó chịu, anh cũng không để ý là tư thế gì, nghiêng người sang dựa vào người Tiêu Việt, để Tiêu Việt ôm chia sẻ chút trọng lượng.
“Em nghe Uông Trạch gọi điện đến nói là video quảng cáo app ‘Hoàn Du’ bắt đầu quay rồi?”
“Ừ, hôm trước đã quyết định phương án.”
“Dự tính quay bao lâu?”
“App được dự định open beta giữa tháng sáu, quảng cáo tuyên truyền cũng sẽ phát hành cùng lúc.”
(open beta: là giai đoạn dùng thử sản phẩn với đông đảo mọi người, nhưng trong thời gian nhất định (thường tính bằng tháng))
“Ừ.” Tiêu Việt gật đầu, “Gần như được rồi.”
“Ngày đầu tiên open beta, trong tuyên truyền có một kế hoạch hoạt động là phát sóng trực tiếp số liệu download và phản ứng của công chúng sử dụng, nhóm Hạo Thiên đều sẽ có mặt.”
“Cần em qua đó không?”
Biết khoảng thời gian này là lúc Tiêu Việt bận rộn nhất, Nhậm Giang Lâm lắc đầu nói: “Không cần, nhưng nếu em có thời gian cũng có thể tham gia.”
“Ừ, được.”
Nhậm Giang Lâm gật đầu, thấy bản tin trong TV thông báo kết thúc, anh cầm điều khiển từ xa đổi một kênh khác, khéo thật, trong TV đang chiếu bộ phim năm ngoái Thư Dụ lấy được giải thưởng, ảnh đế trẻ tuổi gương mặt vô cùng khôi ngô, cứ vậy phóng đại toàn bộ màn hình TV.
Bất ngờ không kịp chuẩn bị xem được “địch đã từng khinh”, Tiêu Việt ngẩn ra, nhìn người với vẻ mặt u ám trong phim, nói: “Đây là Thư Dụ đúng không?”
Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Tiêu Việt, gật đầu, “Ừ, sao vậy không nhận ra?”
“Ha,” Tiêu Việt chậc lưỡi, “Phải nói là diễn viên minh tinh đấy, em còn tưởng anh ta luôn là dáng vẻ lạnh lùng kia chứ, không ngờ người này còn có thể làm biểu cảm tố chất thần kinh như thế?”
Thấy Tiêu Việt cũng chỉ cảm thán, dường như không có phản ứng khác, cũng không biết cố ý ngụy trang, hay là thật sự không thèm để ý. Nhậm Giang Lâm suy nghĩ, mặt mày rủ xuống, nói: “Bộ phim này cậu ấy diễn khá tốt, trên mạng cũng đánh giá rất cao về biểu hiện của Thư Dụ trong bộ phim này, nhà phê bình điện ảnh ngày thường vô cùng hà khắc, sau khi phim công chiếu lần đầu tiên đã khen ngợi một hồi…”
Tùy việc mà xét, Nhậm Giang Lâm cũng cảm thấy bộ phim này quay vừa đúng, anh nhớ nhà phê bình điện ảnh kia nói: “Thư Dụ, người khiêm tốn nhạt như nước, cũng chính là tướng mạo nhạt như nước này, khi vào giờ phút dữ tợn, mới có thể khiến người xem lo lắng, căm thù, đau lòng, có lẽ là đạo diễn, quay phim, diễn viên, vai phụ vào thời điểm ấy ăn nhịp cảm xúc với nhau, mới có thể khiến cho ảnh này rất đặc sắc, thay một địa điểm, thay thời gian cũng không quay ra được cảm giác như vậy.”
“Em cũng nghe bọn Triệu Viên Viên nói bộ phim này quay rất tốt, nhưng mãi chưa xem. Có điều, trước kia không biết Thư Dụ nên không thường chú ý đến, bây giờ xem ra trong TV, trong quảng cáo khắp nơi đều có cái bóng của anh ta?”
Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Tiêu Việt, cười nói: “Những năm này cậu ấy nổi lên như cồn sau khi lấy được giải ảnh đế, nhân khí cũng nước lên thì thuyền lên, nói thật người không biết cậu ấy như em, chắc là vô cùng ít ỏi.”
Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm bên cạnh xem TV, xích lại gần hơn, hỏi: “Anh thích kiểu này?”
Nghe vậy, Nhậm Giang Lâm từ chối cho ý kiến, chỉ hơi nhướng mày, nói: “Người bình thường đều sẽ thích.”
Khóe môi hơi cong, mặt mày Nhậm Giang Lâm tràn đầy ý cười, hơi nghiêng đầu nhìn nhau với Tiêu Việt, nói tiếp: “Năm ngoái có trang web M tổ chức bỏ phiếu giá trị sức hút của minh tinh, trong đó nam nữ có cả, kết quả cho thấy Thư Dụ có sức hấp dẫn nhất hiện nay, là minh tinh khiến người ta chộn rộn nhất, ngay cả dáng vẻ dữ tợn trên phim, dân mạng cũng cho là rất quyến rũ.”
“Anh cảm thấy anh ta quyến rũ?”
“Ừ.”
“Bây giờ cũng cảm thấy?” Tiêu Việt nhướng mày.
Ban đầu Nhậm Giang Lâm chỉ muốn trêu Tiêu Việt mới nói vậy, thấy thế không khỏi cười nói, “Đúng.”
“Thật không?” Nhìn thấy ý cười trong mắt Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt biết Nhậm Giang Lâm trêu hắn, nhìn người trên TV, Tiêu Việt bĩu môi nói: “Đúng là nhìn rất đẹp, nhưng sao em lại không cảm nhận được sự quyến rũ mà anh nói? Kiểu như anh ta, cũng chỉ biết cách ăn mặc hơn bọn Uông Trạch đúng không?”
Nhậm Giang Lâm dở khóc dở cười, “Em thật là…”
“Em làm sao?” Tiêu Việt dựa vào lưng ghế sofa, ôm chặt Nhậm Giang Lâm, cũng không nhịn được vui vẻ nói: “Không phải nói ai cũng phải thích kiểu như anh ta đúng không? Cái loại sức quyến rũ hấp dẫn người, khiến người chộn rộn mà anh nói, em chỉ cảm nhận ở trên cơ thể anh thôi…”
“…” Nhìn về phía Tiêu Việt nói lời này, nhìn nhau rất lâu, Nhậm Giang Lâm mới nói:
“Anh vẫn luôn tò mò, đặc biệt là sau khi nghe bạn bè tiến sĩ của em miêu tả về em…”
“Ừ? Có tò mò?” Tiêu Việt cười nói.
“Tò mò, sao em lại thích anh?” Không phải cố tình tán tỉnh, mà thực sự cảm thấy kỳ lạ, bởi vì trong miệng bạn bè của Tiêu Việt, Tiêu Việt thật sự dồn toàn bộ tâm tư vào máy tính, dường như trên thế giới ngoại trừ máy tính, hắn không có hứng thú với một ai, trên thực tế cũng là vậy. Tiêu Việt không nhìn ra tâm tư của Triệu Viên Viên dành cho hắn, cũng sẽ từ chối Đới Tinh Hi nhào vào trong ngực, càng không có chút phản ứng nào với Thư Dụ được người người khen rất có sức quyến rũ…
Duy chỉ đối với anh…
“Làm sao lại thích anh à?” Vấn đề này cũng hỏi khó Tiêu Việt, quan sát Nhậm Giang Lâm trước mặt, Tiêu Việt suy nghĩ một lát mới chậm rãi nói: “Anh muốn em nói thế nào đây? Em cảm thấy chỗ nào của anh cũng khiến em thích, cho dù là mắt, mũi, môi, tai…” Ánh mắt đi tuần tra đến dấu đỏ trên cổ Nhậm Giang Lâm, đôi mắt Tiêu Việt tối lại, yết hầu trượt lên xuống, “Em cũng cực kỳ thích…”
Trong mắt Tiêu Việt dần dầu lan tràn cảm xúc mãnh liệt, Nhậm Giang Lâm thấy được, giơ tay che mắt Tiêu Việt lại, Nhậm Giang Lâm cười nói: “Chiều nay giày vò rất lâu rồi… thu bớt đi…”
Tiêu Việt nghe vậy trong lòng nóng dữ dội hơn, ôm tay Nhậm Giang Lâm, không khỏi than thở nói: “Không thu lại được, không thu lại được mà… anh nói như này, em càng…”
Đang nói, nghĩ đến chỗ kia của Nhậm Giang Lâm bị hắn giày vò, Tiêu Việt tâm viên ý mã lắc đầu, “Hầy, thôi bỏ đi bỏ đi.”
Hít sâu một hơi, đè suy nghĩ trong lòng xuống, Tiêu Việt mới nghiêm túc nói: “Liên quan đến chuyện thích anh, thật ra em cũng từng nghĩ rồi, nhưng nói thật, ngay từ đầu khi anh cố tình tiếp cận, em đã cảm thấy con người anh rất…” Tiêu Việt sờ mũi nói: “Dù sao cũng không thể quen thân, tâm tư anh nặng, thủ đoạn cũng hung ác, sơ ý một cái nói không chừng ngày nào đó sẽ rơi vào trong bẫy của anh.”
Nghĩ đến tình huống hiện tại Tiêu Việt cười: “Không, không đúng, bây giờ em nên nói là đã rơi vào bẫy rồi nhỉ?”
Nhậm Giang Lâm cười, “Nếu đã biết không nên đến gần anh, vậy tại sao còn ba phen mấy bận lại gần anh?”
“Chuyện tình cảm mà, em cũng là lần đầu tiên, một số thời điểm phòng ngự anh từ hướng khác, nhưng không gờ lại nới lỏng sức lực ở đây, chưa kể, thích anh, đây cũng là điều em muốn khống chế cũng không được, nếu không cũng sẽ không kiềm chế được muốn hôn anh ở tối buổi họp thường niên đó.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy cười lên.
Thấy Nhậm Giang Lâm cười, Tiêu Việt nói tiếp: “Nhìn dáng vẻ anh thong thả xử lý chuyện, chẳng biết tại sao em cảm thấy ngứa tay, không nhịn được muốn động tay…” Đặc biệt là khi nhìn thấy Nhậm Giang Lâm vậy mà lại tức giận…
Tiêu Việt nói tới đây không nhịn được cười nói: “Lúc mới quen, không phải anh cũng bảo em sửa tật xấu động tay động chân sao? Nói thật, chính em mới ngạc nhiên hơn anh, bởi vì ngoại trừ anh, em chưa bao giờ muốn động vào bất kỳ ai.”
“Anh kiêu ngạo, tâm tư sâu lắng, đứng ở vị trí như thế nhưng cũng vẫn không ngừng phát triển sự nghiệp, thật sự em rất kính phục rất thưởng thức.”
Nhìn Nhậm Giang Lâm trước mặt, Tiêu Việt nói tiếp: “Em bị anh hấp dẫn không giải thích được, hiểu anh hơn, em càng cảm thấy anh đáng quý… sao em có thể không thích?”
Nhậm Giang Lâm nghe đến đó, chậm rãi tiến lên trước trán kề trán với Tiêu Việt.
Phần tình cảm này giống như Tiêu Việt nói, không nói ra được là ai động lòng trước, hai người họ hấp dẫn nhau lại gần, biết rõ không nên, nhưng lại không khống chế được, khi hạt giống gieo xuống đợi khi mọc rễ nảy mầm, đành phải vén lớp mạng che mặt kia, lại cũng không nỡ đào ra ném đi, ngược lại hẹn dày công vun trồng, dưới cảm xúc này, mầm nhỏ sao có thể không lớn thành đại thụ che trời.
Thấy Nhậm Giang Lâm không nói lời nào, Tiêu Việt hôn anh một cái, cười nói: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, anh mệt không? Bây giờ cũng muộn rồi, nếu không chúng ta đi ngủ?”
Nhậm Giang Lâm gật đầu đứng lên nói: “Được.”
Thấy Nhậm Giang Lâm đứng dậy chuẩn bị lên lầu, Tiêu Việt vội vàng kéo tay Nhậm Giang Lâm lại, ho nhẹ một tiếng nói: “Giang Lâm.”
“Hửm?’
“Ờm, em bôi thuốc cho anh rồi lại ngủ được không?”
Chiều thứ bảy, hội nghị mà giáo sư Vương sắp xếp Tiêu Việt cùng tham gia kết thúc, Tiêu Việt vội vội vàng vàng chạy về căn hộ.
Cửa phòng mở ra, Nhậm Giang Lâm vẫn luôn mở video hội nghị với các quản lý của Nhậm thị mới chú ý mặt trời đã ngả về Tây, Tiêu Việt về rồi.
Nhìn thời gian hiểu thị trên laptop, Nhậm Giang lâm nói với bên kia màn hình: “Hôm nay đến đây thôi, còn lại, đợi tôi về lại tiếp tục.”
Dứt lời, tắt video trò chuyện trên laptop.
Nhìn Tiêu Việt vào cửa nhà, Nhậm Giang Lâm cong môi cười nói: “Kết thúc rồi?”
“Đúng vậy.” Tiêu Việt cũng lười thay giày, đi thẳng đến phòng khách ngồi bên cạnh Nhậm Giang Lâm, “Anh cũng xong rồi?”
“Ừ.”
Cẩn thận quan sát Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt xích lại gần nhẹ nhàng cắn vành tai Nhậm Giang Lâm, thấp giọng nói: “Hôm nay cơ thể sao rồi? Chỗ đó… còn đau không?”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy ngẩn ra, một lúc sau mới hơi mất tự nhiên rủ mắt xuống, bất lực nói: “Không sao.”
“Vậy… cũng không còn sớm, hôm nay chúng ta ra ngoài đi đây đi đó? Hiếm khi anh đến Thành Đô một lần, buổi tối rất mát mẻ, em dẫn anh đi dạo chơi Thành Đô? Sau đó tiện thể ăn cơm tối.”
Nhìn Tiêu Việt bên cạnh, Nhậm Giang Lâm cũng không nói đây không phải lần đầu tiên mình đến Thành Đô, chỉ gật đầu hỏi: “Được, em định đi đâu?”
“Lúc nãy trên đường về em gọi điện hỏi Triệu Viên Viên, cô ấy nói buổi tối thường sẽ đi dạo ở phố Khoan Trách hoặc là Cẩm Lý gì đó… Em đã xem bản đồ rồi, bên kia cách chỗ này một đoạn, có điều đi tàu điện ngầm cũng tiện, nếu không chúng ta đi tàu điện ngầm đi?”
“Được,” Nhậm Giang Lâm nói: “Nhưng nghe em nói vậy, hình như em chưa từng đến đó?”
Tiêu Việt lại hôn mặt Nhậm Giang Lâm một cái, mặt tràn đầy ý cười: “Ông chủ lớn anh chưa đến, không có người đi cùng em, em đi dạo một mình cô đơn biết mấy?”
Cười nhìn Tiêu Việt, mặt mày Nhậm Giang Lâm cong cong, “Nói vậy, em cố ý đợi anh tới?”
Tiêu Việt vui vẻ nói: “Đó là đương nhiên, ngoài trừ đi cùng anh, em cũng không có hứng thú đi dạo phố với ai.”
“Vậy, đi bây giờ?”
“Được được được.”
Mấy hôm nay nhiệt độ không khí Thành Đô khá cao, ba mươi mấy độ, nhưng vẫn chưa tới giữa hè, vào buổi tối, nhiệt độ đã giảm xuống, gió đêm thổi rất mát mẻ.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học, Nhậm Giang Lâm cũng rất ít đi giao thông công cộng, tính ra lần cuối cùng đi tàu điện ngầm vẫn là tháng tám năm ngoái đến Bắc Kinh tham gia một hội nghị toàn quốc lần thứ nhất, trên đường bị tắc, thời gian không kịp mới phải đi.
Nhậm Giang Lâm thay đồ thể thao ngắn tay của Tiêu Việt, tóc mái để xuống, không còn là dáng vẻ âu phục giày da ngày thường, làm suy yếu cảm giác sắc bén kia, trông trẻ trung, cao ráo đẹp trai, không chỉ gương mặt, ngay cả đôi chân dài cũng rất bắt mắt.
Rất nhiều cô gái chen trên tàu điện ngầm mắt cũng sáng lên, đỏ mặt khi lơ đãng chạm mắt với Nhậm Giang Lâm.
Tiêu Việt đứng trong góc với Nhậm Giang Lâm, không nhịn được chậc một tiếng, nhìn Nhậm Giang Lâm trước mặt cao bằng hắn, thấp giọng nói: “Chậc chậc, đúng là thất sách mà…”
“Làm sao?” Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, nhướng mày nói.
“Bây giờ người yêu của em đang bị người khác quan sát không kiêng nể gì cả… Sớm biết anh khiến người khác chú ý như thế, đã trực tiếp đón xe, mặc kệ có tắc đường hay không. Chậc chậc, một sai lầm lớn, một sai lầm lớn mà!”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy không nhịn được cười ra tiếng, nhưng nụ cười này gay go hơn, lần trước trong buổi ra mắt phim của Thư Dụ, Nhậm Giang Lâm nở nụ cười ngay cả hot search cũng lên, giờ ăn mặc như này lại cười thoải mái như thế, càng không được, Tiêu Việt thậm chí cảm thấy cách đó không xa có người khẽ thốt lên kinh ngạc.
“Thôi thôi thôi, em không chọc anh cười nữa, anh cười một tiếng tình địch của em lại thêm mấy người.”
“Không khoa trương thế.” Nhậm Giang Lâm biết Tiêu Việt chỉ nói quá lên thôi, trên tàu điện ngầm nhiều người lui tới, đâu có mấy người thật sự quan tâm chuyện và người xung quanh?
“Không khoa trương.” Tiêu Việt cười nói: “Bây giờ em đột nhiên cảm thấy cách ăn mặc và cư xử ngày thường của anh rất tốt, chí ít nhìn anh người ta sẽ chỉ cảm thấy em ngại, sẽ không sinh ra ý khác.”
Nhậm Giang Lâm lắc đầu bất lực, “Được rồi, không nói chuyện này nữa, sắp đến trạm rồi.”
“Được.”
Nhậm Giang Lâm ăn cay không giỏi, hai người tìm một quán lẩu nhỏ, gọi vài món địa phương thanh đạm không cay.
Ăn cơm xong, màn đêm buông xuống, Tiêu Việt cũng không xem bản đồ trên điện thoại, hai người đi theo nơi đông đúc nhất mười mấy phút, đã đến Cẩm Lý.
Cẩm Lý trong truyền thuyết từng là một trong những con phố cổ xưa nhất, có đủ không khí thương mại nhất trong lịch sử Tây Thục. Những khoảng sân quanh co uốn lượn, ngõ phố, bờ hồ, hồ nước, hồ sen, cầu đá, đủ loại câu lạc bộ, ăn uống, cửa hàng nằm trong đó, đường phố ban đêm ánh đèn sáng tỏ, ánh đèn in bóng sóng nước, có nét nghệ thuật độc đáo.
Dù không phải ngày nghỉ lễ, nhưng tối thứ bảy cuối tuần, du khách qua lại vẫn rất nhiều, hai người cũng không vội nên chậm rãi xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ.
Đoạn giữa phố cổ Cẩm Lý, sân khấu kịch cổ sáng đèn, thật may mắn, tầng hai sân khấu kịch có người múa đao bắt đầu hát hí khúc, kể câu chuyện Đào viên tam kết nghĩa, hai người dừng chân nghe một lúc, nghe hết một tuồng kịch, mới chậm rãi đi theo đám người tiến lên phía trước.
(Đào viên tam kết nghĩa là một câu chuyện trong Tam quốc diễn nghĩa)
Đi qua hẻm nhỏ tường cao treo đèn lồng đỏ rực không biết tên, đi qua phố cổ người đến người đi.
Thỉnh thoảng, Tiêu Việt sẽ đi xếp hàng mua một ít món vặt nổi tiếng ở Thành Đô cho Nhậm Giang Lâm nếm thử.
Cắn một miếng thịt bò gà rút xương trong tay Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm cảm thấy cay nên không ăn nữa.
thịt bò gà rút xương
“Phố cổ, trấn nhỏ bây giờ trên cơ bản đều là một chế độ kinh doanh, thương mại hóa, bán đồ cũng giống nhau, điều khác biệt duy nhất chắc là quà vặt bên đường.” Nhậm Giang Lâm nói.
“Đúng rồi,” Tiêu Việt nghe vậy nhìn quán trà trái cây trước mặt, gật đầu nói: “Quán kia, em đi đâu cũng nhìn thấy nó.”
Nhìn Tiêu Việt bên cạnh bưng hộp tăm trúc xiên gà rút xương, Nhậm Giang Lâm cười: “Có điều, trước kia luôn cảm thấy, trấn nhỏ, phố cổ kiểu này đến một lần là được, đến nhiều hơn không có gì mới, cũng không có gì để thưởng thức… Nhưng hôm nay lại cảm thấy…”
Nhậm Giang Lâm biết Tiêu Việt không phải người thích ăn vặt, ngày thường chỉ cần ăn no là được, không tham ăn những cái khác, hôm nay sở dĩ mua kem lại mua đồ ăn vặt, chắc là muốn cho anh nếm mà thôi.
“Cảm thấy sao?” Thấy Nhậm Giang Lâm không nói tiếp, Tiêu Việt cười nói: “Cảm thấy cũng rất được à?”
“Ừ,” Nhậm Giang Lâm cười, “Đi với em, cảm giác rất thoải mái.”
Đây là một cảm giác kỳ lạ, điểm tham quan Cẩm Lý này, Nhậm Giang Lâm từng đến vài năm trước, lúc đó cảm thấy đây là một con phố cổ tương tự như trấn nhỏ khác trên cả nước mà thôi, nhưng hôm nay lại nhận ra nơi này đẹp lạ thường, mái hiên cong cong, đường phố quanh co, cầu đá tinh xảo, lời Tứ Xuyên trong miệng người đi đường…
Đều rất đẹp.
Cho dù chen trong đám người, cũng cảm thấy nhàn nhã vui vẻ.
Nhậm Giang Lâm nói bóng gió, Tiêu Việt nghe rất rõ ràng, trong lòng Tiêu Việt nở hoa xán lạn, nhếch miệng cười nói với Nhậm Giang Lâm: “Em cũng thế, nếu là ngày thường, nhìn thấy người đông nghìn nghịt thế này, em chắc chắn vững vàng xoay người đi về,” Vừa nói Tiêu Việt vừa tự nhiên nắm tay Nhậm Giang Lâm, “Có điều hôm nay đi cùng anh, ngược lại em hi vọng con phố này dài hơn tí nữa…”
Liếc nhìn hai tay nắm nhau, Nhậm Giang Lâm cười nói: “Vậy lát nữa đi thêm một lần nhé?”
“Được được, đề nghị này hay đấy!”
Hai tay nắm chặt, sau đó không buông ra nữa, cảnh đường phố náo nhiệt, người đi đường qua lại, trong tiếng cười nói hi hi ha ha, hai người tự nhiên, vừa nói vừa cười chậm rãi bước đi trong đám người…
“… Ông chủ lớn à, nếu không chúng ta đi hai vòng, sau đó đến Pub lộ thiên bên kia cắn hạt dưa, uống hai chén?”
Nhậm Giang Lâm gật đầu nói: “Được.”
Hai ngày thứ bảy và cuối tuần, ngoại trừ chiều thứ bảy Tiêu Việt đến tham gia hội nghị giáo sư Vương đã sắp xếp trước đó, thời gian còn lại Tiêu Việt đều dùng để đi loanh quanh với Nhậm Giang Lâm.
Gần đây Tiêu Việt rất bận, Nhậm Giang Lâm cũng thế, nhưng hai người ngày thường tập trung toàn bộ thể xác và tinh thần vào công việc lại ném tất cả công việc khẩn cấp, không khẩn cấp sang một bên, hoàn toàn không nhắc đến.
Đến bảy giờ tối cuối tuần, khi Tiêu Việt đưa Nhậm Giang Lâm đến sân bay Song Lưu, thời gian đợi máy bay, hai người mới nói chút chuyện công việc.
“Nói vậy, kế tiếp chúng ta gần như không có thời gian rảnh.”
“Ừ, gần đây Nhậm thị có rất nhiều chuyện cần anh đích thân xử lý, ấp ủ lâu như thế, nên ra tay rồi.”
Tiêu Việt nghe vậy hơi cau mày nói: “Nghiêm trọng không?”
Chuyện của công ty của Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt chỉ nghe nói một chút, nhưng hắn chưa bao giờ hỏi Nhậm Giang Lâm tình hình cụ thể, có một số việc cho dù là người thân hay người yêu, cũng không nên can thiệp quá nhiều, về điểm này, Tiêu Việt rất rõ ràng, nhưng vẫn có lo lắng.
Biết Tiêu việt lo lắng cho anh, Nhậm Giang Lâm trả lời: “Không có việc gì lớn, gần như sắp xếp xong xuôi cả rồi, đừng lo lắng. Em bên này… mới phải chú ý sức khỏe.”
“Được rồi ~” Tiêu Việt cười nói, “Em…”
Vừa nói đến đây, phát thanh sân bay đã thông báo nhắc nhở lên máy bay.
Tiêu Việt đang định nói vài chuyện khác xì một tiếng khinh miệt, lắc đầu nói: “Thôi, anh nhanh đi kiểm tra an ninh đi, lát nữa muộn cũng không tốt.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!