“Tôi có khả năng trở thành đệ tử nội môn của sư phụ hay không thì điều này sư phụ còn rõ hơn cả tôi nữa”
“Nếu không thì thứ thuộc về tôi đã sớm là của tôi rồi Hirano lại lần nữa thở dài, nói: “Các cậu thấy được tôi trong quá khứ làm gì cũng dễ dàng, không sợ hãi gì hết, đó là bởi vì “Tôi chưa từng thua cuộc!”
“Nhưng chờ đến lúc tôi thật sự thua rồi, tôi mới hiểu ra rằng mình sợ hãi thất bại biết bao nhiêu”
“Sư phụ người có lẽ đã sớm nhìn thấy được điều này ở tôi. Cho nên, cho dù tôi không hề kém cạnh sư huynh Fukui Eita đến mức nào đi nữa thì tôi vẫn không có tư cách để trở thành đệ tử nội môn của sư phụ.
Hirano vừa dứt lời thì biến tất cả những hối tiếc thành tiếng thở dài mà thả ra ngoà Sư đệ ở bên cạnh không nói một lời.
Một hồi sau, sư đệ lại lần nữa lên tiếng an ủi vị sư huynh đang năm trên giường bệnh với vẻ mặt chán nản suy sụp.
“Không sao đâu sư huynh, đợi anh lành lặn rồi thì cái gì cũng sẽ tốt hơn thôi”
“Còn về cái tên Tân Vũ Phong kia… cậu ta thật sự rất giỏi nhưng cũng chỉ có thể ra oai được với những người cùng lứa mà thôi!”
“Anh xem đi, lúc trước sư phụ buông lời thách đấu với võ giả của toàn Đại Hạ thì cái tên Tân Vũ Phong đó không phải cũng như con rùa rụt đầu sao?”
“Chả bù cho cậu ta trước đó còn ở trên lôi đài phô trương khoe khoang sức mạnh, nói là cho dù sư phụ có ra mặt thì cậu ta cũng có thể chỉ bảo sư phụ một chút. Khoác lác mấy lời chó má gì chứ, đến khi sư phụ thật sự thách đấu so tài thì cậu ta lại không có bản lĩnh mà ra mặt”
Hirano không nói một lời.
Mặc dù không có chứng cứ xác thực nhưng Hirano vẫn luôn cảm thấy giữa hai người Tân Vũ Phong và Tân Thiên Vũ chắc chắc có liên quan đến nhau.
Sư đệ ở bên cạnh thấy Hirano yên lặng thật lâu nên cũng không nói thêm gì nữa.
Thật ra cậu ta có thể nhìn ra được, lòng hướng về đạo của Hirano lúc này thật sự đã bị vỡ vụn giống như lời của người bên ngoài nói Không còn ý chí chiến đấu nào nữa.
Thật ra theo lẽ thường mà nói, những võ giả là đồ đệ của những sư: phụ nổi tiếng như bọn họ thì dù cho có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng sẽ có đường lui sau này.
Nói cách khác, rời khỏi sư môn thì có thế mở một võ quán nhỏ, hoặc đi làm vệ sĩ cho những nhà giàu có.
Như vậy cũng có thể yên ổn cả đời không cần lo lắng về cơm ăn áo mặc.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ này bây giờ của anh ta.
E rằng cả đời này Hirano cũng sẽ không nhắc gì đến đao nữa…
Nhìn vị sư huynh từng rung trời chuyển đất mà mình kính trọng bấy lâu, bây giờ lại suy bại tới mức này khiến cho trong lòng cậu ta có hơi khó chịu.
Sư đệ của Hirano lắc đầu một cái, trong lòng thầm mắng Tân Vũ Phong là một tên hại người rất nặng.
‘Vậy mà lại có thể đánh một võ giả đầy kiêu căng bị thương thành như vậy..
Lòng hướng về đạo hoàn toàn vỡ vụn.
Nhưng mà cùng lúc đó, trong lòng của sư đệ cũng âm thầm vui mừng.
Cũng may là lần đại hội giao lưu võ đạo này cậu ta không có tham gia.
Như vậy thì cũng không cần phải gặp gỡ cái tên Tân Vũ Phong kinh khủng như vậy.
Nếu không thì người nằm trên giường bệnh, mặt đầy suy sụp chán nản, lòng hướng về đạo vỡ vụn có thể chính là cậu ta…
Đêm trước ngày trận chiến xảy ra, không biết có biết bao nhiêu người thức tới sáng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!