Chương 469: Cảnh đêm
“Vô cùng chính xác”
Tần Vũ Phong cười nói.
“Thật tuyệt vời!”
Vân Tú Anh cảm thấy phấn khích đến mức chân tay múa loạn.
Sở dĩ cô ấy kích động đến như vậy cũng không phải bởi vì mình có thể nhờ vả mà là vì đứa em trai lúc trước còn theo sau mông mình cuối cùng cũng đã lớn rồi, còn trở thành một đại anh hàng đầu đội trời chân đạp đất nữa.
“Chị Tú Anh, đi thôi. Chị cùng em đi đến chỗ này đi.”
Tần Vũ Phong nắm lấy bàn tay ngọc ngà của cô ấy rồi rời khỏi phòng yến tiệc và đi thang máy tới sân thượng trên tầng cao nhất của nhà hàng Côn Luân.
Đứng trên sân thượng của tầng tám mươi tám có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của Đế Đô.
Ánh sáng rực rỡ và tráng lệ làm người ta chỉ nhìn một cái là thấy được tất cả vạn vật bên dưới.
Lúc này, dường như cả thế giới đang nằm dưới chân mình cảm giác như chỉ cần nhảy nhẹ một cái là có thể biến thành tiên vậy.
“Oa… Thật là đẹp quá đi!”
Vân Tú Anh cảm thán, trong mắt cô ấy như có cái gì đó sáng lên. Cô ấy chưa bao giờ được nhìn thấy một cảnh đẹp như vậy.
Đột nhiên, cô ấy phát hiện Tần Vũ Phong đứng phía trước đã đưa tay ra. Lúc này, ánh mắt của anh trở nên thâm thúy mà nhìn bốn phương.
Chỉ có một bóng lưng, mà dường như có thể làm chấn động cả trời xanh. “Em trai, em đang nhìn cái gì vậy?” Vân Tú Anh tò mò hỏi.
Đột nhiên, Tân Vũ Phong đứng lưng thẳng. Cả cơ thể anh như phát ra khí thể thống trị bốn biển, tựa như một vị đế vương thực thụ vậy.
“Sông núi như tranh!”
Tần Vũ Phong không quay đầu lại, anh vẫn nhìn về phía xa rồi thản nhiên nói ra bốn chữ.
Sông núi cách đây hàng trăm nghìn kilomet, tráng lệ như tranh vẽ.
Mà Tần Vũ Phong anh chính là người cầm bút vẽ tranh.
Anh muốn lấy vẻ tươi đẹp này của non sông để vẽ nên một bức tranh thật tráng lệ!
Tối nay chính là nét vẽ đầu tiên anh đặt xuống Đế Đô này, nhưng nó cũng lại đủ để khuấy động cả gió mây!
Vân Tú Anh nhìn bóng lưng sừng sững của anh với ánh mắt say mê mà không khỏi ngây dại.
Nửa tiếng sau, tại phủ nhà họ Khương.
Khương Thiên Tử dùng dược liệu cao cấp nhất để chữa khỏi vết bầm tím trên mặt. Cuối cùng cũng không nhìn ra dấu bàn tay nữa.
Tuy nhiên, chấn thương thể chất thì còn có thể dễ dàng chữa trị, nhưng nỗi sỉ nhục về tinh thần lại không phải là một chuyện có thể được giải quyết một cách dễ dàng.
“Bố tôi… Đã có chuyện gì vậy?”
Anh ta hướng về phía một Huyền Giáp Vệ hỏi.
“Cái này…”
Vệ binh do dự một chút rồi mới nói ra: “Ông chủ trở về, nổi giận nên đã đập vỡ vô số đồ sứ cổ. Sau đó ông ấy tự nhốt mình trong phòng đọc sách, nghiêm cấm tất cả mọi người không một ai được phép đến quấy rầy”
“Đáng ghét! Đều trách tên nghiệt chủng kia. Cậu ta vì muốn cướp Vân Tú Anh đi mà làm tôi bị thương, lại còn vũ nhục bố tôi nữa. Thật là không thể chịu đựng được”
Khương Thiên Tử nghiến răng nghiến lợi, hai mắt anh ta như đang phun ra lửa.
Trong lòng anh ta, sự tồn tại của người bố Khương Cửu Đỉnh giống như một vị thần, là tín ngưỡng trong lòng anh ta.
Ngày thường, Khương Cửu Đỉnh trông có vẻ vô cùng uy nghiêm, cho dù có là ai thì mỗi khi gặp ông ta, bọn họ đều cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy bố mình quỳ xuống, niềm tin trong trái tim của anh ta… Cũng theo đó mà sụp đổ!
Chuyện này sẽ trở thành vết nhơ của Khương phiệt, sẽ là một sự sỉ nhục bị đóng đinh vào bọn họ.
Cho dù qua nhiều năm nữa cũng sẽ luôn có người không ngừng nhắc tới chuyện này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!