"Không phải con đã yêu đương với Hoắc Mạc Sâm rồi sao? Vì sao còn thông đồng chung chạ với người không đứng đắn?"
Lời chất vấn vang lên từ đối diện, người chất vấn cô ta không phải ai khác mà là mẹ cô, Trình Tương!
Nghe lời chất vấn của bà, Bạch Tuyết Nhi cảm thấy thật chột dạ.
Cô ta không ngờ Trình Tương lại đến, càng không nghĩ đến Trình Tương đã nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện điện thoại của mình.
Trong nhất thời, Bạch Tuyết Nhi cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Trình Tương thấy cô ta không nói lời nào thì đi đến trước mặt, lạnh lùng mà hỏi: "Có phải Sở Vân đã ra tù hay không?"
Bà vốn có ý tốt sang đây thăm hỏi cô, kết quả lại nghe thấy cô nói chuyện điện thoại với một người đàn ông, hơn nữa câu từ lại quá quắt đến như vậy.
Bà ta càng không nghĩ đến, con gái của mình lại độc ác đến vậy!
Bạch Tuyết Nhi muốn đối phó Sở Vân như thế thì không phải là ép Sở Vân phải chết sao?
"Sở Vân đã ra tù, có vấn đề gì sao?"
Bạch Tuyết Nhi vốn không biết nên trả lời câu hỏi của Trình Tương như thế nào, nhưng khi cô ta nghe hai chữ Sở Vân vang lên từ miệng Trình Tương thì lập tức nổi giận.
Có phải nhờ cảm ứng huyết thống không mà há mồm ngậm mồm đều không rời khỏi Sở Vân!
"Sở Vân đã phải trả cái giá đắt vì hành động của mình, chuyện trước kia cũng đã qua rồi, con cần gì phải hung hăng như vậy?"
Từ nhỏ Sở Vân đã rất ngoan ngoãn, nhưng không biết vì sao lớn lên lại biến thành như vậy. Nhưng cô đã ngồi tù ba năm rồi, hơn nữa còn vì một vụ tai nạn xe mà biến thành người câm, đó đã là trừng phạt của ông trời dành cho cô rồi!
Nếu mọi chuyện phát triển dựa theo lời vừa rồi của Tuyết Nhi thì không khác gì giết chết Sở Vân.
Mặc kệ như thế nào, Sở Vân cũng là con gái ruột của Lưu Vân, nếu Sở Vân chết trong tay Tuyết Nhi thì sao bà còn mặt mũi nào đi gặp em họ Lưu Vân?
"Con hung hăng? Mẹ có biết ba năm trước Sở Vân đối xử với con thế nào không? Nó tìm côn đồ đến cưỡng hiếp con! Nếu nó không làm thì sao lại bị đưa vào tù chứ?"
"Mẹ có phải là mẹ của con không? Từ nhỏ đến lớn mẹ luôn tốt với Sở Vân hơn với con, mẹ đừng quên con mới là con gái ruột của mẹ!"
Bạch Tuyết Nhi nghe xong lời nói của Trình Tương thì lập tức nổi giận.
Đồng thời, cô ta cũng ý thức được một điều, nếu không giết chết Sở Vân thì thân thế của cô ta và Sở Vân sẽ bại lộ, vậy thì làm sao cô ta còn có thể làm đại tiểu thư của nhà họ Bạch!
"Cũng vì con là con ruột của mẹ, cho nên mẹ mới chịu nói chuyện với con. Oan oan tương báo thì bao giờ mới dứt, Sở Vân đã phải trả cái giá tương ứng với chuyện mình làm, nếu con làm như vậy thì chẳng phải muốn bức tử Sở Vân? Nếu Sở Vân chết thì dì của con chấp nhận được sao?"
"Còn con nữa, con và Mạc Sâm ở chung với nhau rồi mà còn không rõ ràng với người đàn ông khác, nếu Mạc Sâm biết thì hai con còn có kết quả hay sao?" Trình Tương nhìn thấy Bạch Tuyết Nhi kích động thì lên tiếng khiển trách.
Bà thật sự không muốn nhìn thấy Bạch Tuyết Nhi bị thù hận che mắt, càng không muốn nhìn thấy con mình sa đọa!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vip. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng trong mắt Bạch Tuyết Nhi, Trình Tương lm vậy là đang bảo vệ Sở Vân!
Phải biết rằng, dì sẽ không có chút khổ sở nào vì cái chết của Sở Vân, bởi vì cô ta mới là con gái của dì, vụ trộm long tráo phượng hai mươi mấy năm trước đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của cô ta.
Cô ta rất hưởng thụ với cuộc sống hiện tại, cho nên tuyệt đối không để sự thiên vị này của Trình Tương đối với Sở Vân phóng đại thêm.
"Con chỉ ăn miếng trả miếng thôi. Dù sao thì thứ đê tiện như nó chết không phải tốt hơn sao?"
"Tuyết Nhi, tại sao con lại như vậy? Mẹ và cha con luôn thích giúp đỡ mọi người, cần cù thật thà, sao lại sinh ra đứa như con chứ?"
Trình Tương nghe xong câu đó và nhìn thấy sự lạnh lẽo trên mặt Bạch Tuyết Nhi thì lập tức thất vọng tột cùng.